Như Đoá Hoa Sương ( Truyện “chắc là” ngắn | Gào )
Phần 11: Số phận một quân cờ.
Hồi nhỏ, tôi rất thích ăn kẹo kéo. Chính là loại kẹo để trong một cái nồi nhôm trên những xe hàng rong rao bên đường. Người bán sẽ cuộn kẹo vào chiếc que bằng tre rồi kéo lên, nhìn vô cùng thú vị. Mẹ hay mắng rằng kẹo kéo quá ngọt, không vệ sinh. Nhưng vì tôi thích nên thi thoảng mẹ vẫn chiều theo ý tôi.
Sau này lớn lên, tôi đã lâu lắm rồi không còn nhìn thấy những xe kẹo kéo tuổi thơ nữa.
Có những điều ta từng rất yêu thích, bằng một cách nào đó sẽ bị thời gian xoá mờ. Thậm chí biến mất. Mọi thứ trên đời, khi còn có thể, hãy tận hưởng.
Tôi từng nghĩ, tình yêu tuổi đôi mươi như những que kẹo kéo tuổi thơ mà tôi từng mê mẩn, chưa chắc đã ngon nhất, tốt nhất. Nhưng là ngọt ngào nhất trong ký ức của mỗi người. Mãi về sau khi nhớ lại, vẫn cảm thấy vị ngọt ở đâu đây.
Người mơ mộng như tôi, tìm thấy tình yêu trong ký ức ngọt ngào như que kẹo.
Nhưng với một số người, tình yêu đã qua, người cũ đã xa, vốn chẳng có gì quan trọng cả.
Như một bàn cờ, chỉ cần giữ lại Vua thì sẽ thắng, đâu quan trọng là Tốt hay Hậu? Tất cả đều sẽ phải hy sinh.
Tốt hay Hậu thì cũng chỉ là vật hy sinh cho Vua. Một quân cờ, xét cho cùng dù khác nhau tên gọi, nhưng cùng chung số phận cả thôi.
___________
Quang đứng đó. Cả bầu trời phía sau lưng cậu ấy dường như đang tối sầm lại. Bóng lưng cô đơn giữa cơn giông kéo tới cùng gió mạnh. Tôi nhìn Quang, có một chút thương cảm, có một chút sững sờ. Một làn gió lạnh thổi bụi bay nhoè mắt tôi. Tôi đưa tay lên dụi mắt. Rồi tiến về phía cậu ấy:
- Trời sắp mưa rồi, còn đứng đây làm gì?!
Quang không đáp lại câu hỏi của tôi. Cậu ấy bỗng kéo tay tôi lại sát bên, rồi gục đầu lên vai tôi:
- Mệt quá! Mượn vai một lát!
Tôi im lặng nhìn ra phía xa chân trời. Cơn mưa ngày hôm nay, chắc là sẽ lớn lắm. Mây đen đang kéo đến cuồn cuộn thế kia mà. Quang hất ra một tiếng thở dài. Tôi hỏi một câu thừa thãi trong vô thức:
- Ổn không?!
Quang gật nhẹ:
- Chị hỏi cho có phải không? Ổn! Rất ổn.
Có đôi lúc đứng trước những rối ren của cuộc đời người khác, bạn không thể im lặng, nhưng cũng chẳng biết phải nói gì. An ủi thì nằm ngoài khả năng. Nhưng động viên lại thừa thãi. Không nói gì đáp lại không gian trống trải, thì cảm thấy ngại ngùng.
Là một người bạn, tôi không muốn Quang cảm thấy giờ đây cậu ấy chỉ có một mình. Thường ngày, cậu ấy luôn đùa giỡn. Nhưng tôi biết, Quang là một người nhạy cảm, có trái tim ấm áp. Ẩn sau vẻ bề ngoài vô lo, chưa trưởng thành, là một trái tim mang nhiều vết xước với những tổn thương từng có. Quang không gần gũi với cả cha lẫn mẹ. Nhưng cậu ấy là con trai duy nhất của chủ tịch. Dù không nói ra, hay có cố gắng tỏ ra thờ ơ với con trai mình như thế nào đi chăng nữa, đối với chủ tịch mà nói, ông ấy đặt vào Quang rất nhiều kỳ vọng. Nếu không phải vì hy vọng vào đứa con này, trong tương lai sẽ thay thế mình ở một thời gian không xa nào đó. Thì có lẽ, ông ấy đã không phải nhọc công tốn sức tức giận rồi lại đi dọn dẹp từng chút một những bãi chiến trường tuổi trẻ bồng bột do con mình gây ra.
Ngày hôm nay, khi công ty gặp phải biến cố này, chủ tịch bị triệu tập liên quan đến rất nhiều rắc rối pháp lý sắp tới. Dù Quang trong công ty vẫn chỉ là một nhân viên nhỏ. Nhưng bỏ qua điều đó, cậu vẫn là con ông ấy… Có lẽ giờ phút này, trong lòng đang rất lo lắng cho cha mình nhưng chẳng thể làm gì?!
Những nhân viên ở bên dưới như chúng tôi, cho dù là ở bộ phận nào, cũng chẳng thể đóng vai trò gì trong những sự kiện như thế này. Chỉ có Ban Quản Trị và phòng pháp chế, cùng phòng truyền thông mới có thể tham gia giải quyết khủng hoảng này mà thôi. Hẳn Mặt Trời đang rất đau đầu với tất cả mọi việc.
- Chị không cần lo quá đâu!
Câu nói của Quang bất ngờ vang lên kéo tôi khỏi dòng suy nghĩ bâng quơ.
- Lo gì?! Lo thì được gì
Nói vậy nhưng không thể không cảm thấy lo lắng. Đôi khi chúng ta cứ tự dối lòng và nói ra những điều khác xa mình đang nghĩ.
Một vài giọt nước mưa bắt đầu rơi lất phất. Quang đứng dậy, hất mặt về phía tôi:
- Muốn ngồi đây tắm mưa hay đi ra chỗ khác?
“Mưa? Tắm mưa?! Không được. Còn em bé nữa. Tắm mưa ốm thì sao?” Tôi thoáng nghĩ rồi vô thức sờ tay lên bụng mình. Quang sững lại nhìn tôi trong giây lát rồi nhanh chóng kéo tay tôi đứng dậy, vừa lúc mưa đổ xuống như trút. May mắn thay, chúng tôi đã kịp chạy vào mái hiên bên trong.
Quang rút ra một điều thuốc đưa lên miệng, tôi tiện tay rút điều thuốc khỏi cậu ấy, rồi giật lấy bao thuốc trên tay Quang, nhét lại điếu thuốc vào trong.
- Hút ít thôi, không hút nữa.
Quang chau mày nhìn tôi, rồi lại nhìn bao thuốc trong tay tôi. Song, cậu ấy cũng không phàn nàn gì. Chẳng phải tôi muốn giấu giếm việc mình đang mang thai. Chỉ là nói ra lúc này không phải lúc. Trong khi mọi thứ đang xáo trộn ở cuộc đời cậu ấy, tôi không thể hồ hởi báo tin vui của mình.
Gió mạnh, mưa lớn dần. Quang đút hai tay vào túi quần, thở dài.
- Tin bố em mới bị triệu tập vừa lên báo là mấy con giời té ngay. Bớt phiền hẳn!
Tôi cười động viên:
- Trong cái rủi cũng có cái may. Tiện sàng lọc bạn bè, các mối quan hệ cũng tốt còn gì.
Quang cười khẩy:
- Không cần phải đến hôm nay, có chuyện này mới có thể sàng lọc đám rác rưởi ấy. Ngay từ đầu đã là những mối quan hệ đôi bên cùng có lợi rồi.
Tôi nhướn mày:
- Lợi như thế nào? Chỉ thấy em chơi với mấy đứa như vậy rất tốn thời gian. Mà em bớt dùng từ cay nghiệt đi. “Rác rưởi” nghe nó nặng.
Quang rút tay trong túi quần ra đặt lên đầu tôi, rồi vò cho tóc tôi rối tung:
- Chị còn non và xanh lắm.
Tôi nhăn nhó gạt tay cậu ấy xuống, rồi chỉnh lại tóc mình. Quang thờ ơ nói:
- Mấy đứa gái xinh, bất tài vô dụng, hot hot trên mạng, nếu không có tài năng gì, thì tin tức hẹn hò với con người này người kia, chẳng phải có chuyện um sùm cõi mạng sao?
Tôi lại bĩu môi, đáp giọng khinh khỉnh:
- Vậy thì có lợi chỗ nào? Bố em cũng không thích những tin tức kiểu đó còn gì? Chỉ tốt cho tụi nó, chứ tốt gì cho em? Mà nói là đôi bên cùng có lợi. Lãng phí thời gian với những người mà mình biết trước đến với mình vì danh lợi, để làm gì?
Quang cười:
- Để bố mẹ chú ý đến em. Chẳng phải không có lùm xùm trên báo, bố không phải tức giận giải quyết, thì ông ấy có khi đã quên em rồi sao? Bố càng tức giận, mẹ càng hả hê. Mẹ cũng sẽ gọi hỏi han em… Không thì cả năm bà ấy cũng không gọi.
Tôi lặng người trong thoáng chốc. Từng câu nói của một người đàn ông đã hơn hai mươi tuổi, sao lại như đứa trẻ mới mười mấy thế này…. Tôi cảm giác như dù đã lớn lên, nhưng có lẽ Quang vẫn đang sống ở những ngày tháng cha mẹ ly hôn và bỏ mình ở lại. Cái khát khao “được” bố mẹ mình “chú ý”, mới khờ dại và non nớt làm sao.
Dường như nhìn thấy được sự “thương cảm” tràn đầy trong ánh mắt tôi. Quang xua tay:
- Quan trọng hơn là, có lợi ở khoản vui. Chơi với bọn đó cũng vui được trong lúc đó. Có thiệt gì nào? Giờ bố em gặp sự cố, tụi nó nhanh nhẹn lên phủ nhận không quen biết, không hẹn hò gì cả rồi. Đỡ phải cắp theo mấy cái đuôi dù đã chán muốn chết!
Tôi thở dài:
- Thôi, đừng nói về đám gái gú thiển cận của em nữa. Cái kiểu người thấy người khác sẩy chân đã nghĩ rằng người ta chết hẳn ấy… Nói mãi chỉ thấy phí lời. Nhưng mà, lúc nãy, chị thấy chị Như Hoa tới. Chị ấy đến công ty mình lúc này làm gì nhỉ?
Tôi tỏ rõ vẻ băn khoăn. Quang nhìn tôi giây lát rồi buông thõng một câu nhẹ bẫng:
- Đến họp Ban Quản Trị chứ gì nữa.
Tôi mở to mắt, ngạc nhiên nhìn Quang:
- Liên quan gì?
Quang nhún vai:
- Mẹ Cả cũng sẽ đến. Mẹ Cả và chị Như Hoa đều là cổ đông của công ty. Vợ đầu lúc nào cũng có địa vị và danh phận, dù thế nào. Chả bù cho mẹ em và mẹ ba, chuyện kinh doanh, công ty, chưa một lần được bố em cho phép ý kiến. Trong mắt ông ấy chắc chỉ có 2 loại đàn bà: Để yêu và tôn trọng, hoặc để hầu hạ và xem thường.
_______________
Những câu nói của Quang khiến tôi suy nghĩ mông lung nhiều quá. Tôi không rõ cảm giác này là gì? Là có một người phụ nữ rất quan trọng với Mặt Trời, cô ấy sẽ luôn tồn tại trong cuộc đời anh ấy, cho dù có hay không - sự xuất hiện của tôi. Đúng không?
Như Hoa có rất nhiều thứ mà tôi không có, hay chính xác hơn là chưa thể có lúc này. Chị ấy có thể cùng Mặt Trời đồng hành trong những biến cố như hôm nay - điều tôi có muốn cũng chưa đủ khả năng để giúp đỡ. Một người là cổ đông, một người chỉ là phó phòng bé nhỏ. Xét về hoàn cảnh và vị trí, rõ ràng đã chẳng có cửa để so bì.
Khi bạn yêu ai đó, bạn sẽ muốn có mặt trong tất cả hành trình của cuộc đời họ. Cho dù là hạnh phúc hay những lúc khó khăn. Nếu yêu thật lòng, chẳng ai muốn phủi tay, là người đứng ngoài cuộc cả. Có chăng chỉ như đám con gái ham hư vinh trên thế giới ảo mà Quang nói… Đến với nhau vì lợi ích, vội vã rời đi khi lợi ích chẳng còn.
Vốn từ trước đến nay, vị trí của tôi trong lòng Mặt Trời chưa từng rõ ràng. Chỉ từ khi có đứa trẻ này, mọi thứ mới trở nên chân thực một chút. Nhưng tôi có lòng tự trọng của mình, chẳng muốn một ai vớt lấy cuộc đời mình chỉ bởi vì lỡ lầm và thương xót.
Giờ đây, mỗi điều tôi biết về mối quan hệ giữa anh ấy với vợ cũ… Đều mang tới cho tôi cảm giác thật bất an.
“Ta yêu sai hay đúng.
Còn thấy đau là còn thương.”
Câu hát ấy cứ quanh quẩn bên tai tôi suốt nhiều ngày. Tình yêu đâu có đúng- sai. Nó là thứ cảm xúc đắt giá, đến và đi không hề báo trước. Xét cho cùng “còn thương” đâu phải là “còn yêu” đúng không?
Tôi luôn nghĩ Mặt Trời còn thương Như Hoa nhiều lắm. Nhưng có “còn yêu” hay không? Nếu có, thì còn nhiều hay ít? Tôi không dám chắc. Thật khó khăn cho một mối quan hệ mà những người trong cuộc không thể chắc chắn cảm giác của đối phương dành cho mình. Và càng mệt mỏi hơn, khi trong mối quan hệ đó có xuất hiện “người thứ ba” dù chỉ là hình bóng thoáng qua, không rõ nét. Không có quyền ghen tuông vì chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Thật vô lý khi áp đặt sự phẫn nộ lên mối quan hệ chỉ vì cảm giác “thiếu an toàn” của bản thân với một “kẻ thù” không tồn tại.
Có một câu hỏi rất hay được đặt ra cho những cặp đôi yêu nhau, đó là giữa việc ngoại tình thể xác và ngoại tình tư tưởng, bạn thấy việc nào khó có thể tha thứ hơn?! Nhiều người trả lời rằng họ thà biết người mình yêu lên giường với người khác vì sinh lý hay vui chơi qua đường, còn hơn là biết rằng người mình yêu thực lòng yêu đối phương, dù không hề có tình dục, xác thịt.
Tôi không rõ nữa. Ngoại tình là ngoại tình thôi. Vết đứt trên da cũng đau. Mà, vết đứt trong tim còn đau hơn thế.
Như Hoa lúc ấy và sau này sẽ luôn là người phụ nữ mà Mặt Trời không thể từ bỏ, không nhẫn tâm từ bỏ. Còn tôi, tôi ở đâu trong cuộc đời anh ấy? Là một người mới bước vào, liệu có thể nào ở lại mãi mãi được chăng?
___________
Cả ngày hôm ấy, tôi không nhắn tin hay gọi gì cho Mặt Trời. Anh ấy dường như ở trong phòng họp suốt mười mấy tiếng. Tôi không muốn làm phiền. Sau khi ở sân thượng với Quang, tôi trở về cố gắng làm tốt công việc của mình. Đó là tất cả những gì tôi có thể và nên làm lúc này. Không tạo thêm gánh nặng, không trở thành một sự phiền phức nếu như mình đã chẳng thể giúp gì.
Theo những gì Quang nói, thì mọi chuyện sẽ sớm yên ổn thôi. Vì đây không phải là lần đầu tiên có tin tức về việc chủ tịch gây lũng đoạn thị trường và gian lận cổ phiếu. Có điều, tất cả những lần trước đều yên ổn, không có chứng cứ thuyết phục nào. Phòng truyền thông sau đó luôn giải quyết êm đẹp. Tin đồn theo thời gian cũng trở nên nhạt nhẽo và bị vô vàn sự kiện khác lấp đầy.
Tôi thì cảm thấy bất an hơn. Nếu chỉ là tin đồn không bằng chứng, không dễ gì có lệnh triệu tập điều tra. Báo chí chính thống đều lên tin ngay lập tức. Chuyện này chắc chắn đã được sắp xếp, chuẩn bị rất kỹ càng. E rằng phen này lành ít dữ nhiều.
Nếu chủ tịch bị có vấn đề gì với pháp lý thực sự, thì không giống phim ngôn tình rằng Quang sẽ là người thay thế. Không dễ dàng như vậy, ngay cả khi cổ phần có được chuyển qua cậu ấy. Tổng và những công ty con, chi nhánh nước ngoài vẫn sẽ phải hoạt động cho dù tình huống xấu nhất có đến đi chăng nữa. Tất nhiên, ai sẽ ở vị trí thay thế sẽ chẳng đơn giản gì…
Thậm chí những gì chủ tịch gây dựng cũng có nguy cơ mất trắng vào tay người khác. Công ty không thể sụp đổ, nhưng nó sẽ thuộc về ai khi rắn mất đầu, thì chưa rõ. Tất nhiên, điều tôi hy vọng với tư cách là một nhân viên nhỏ bé… là mọi chuyện sẽ ổn. Cho dù… nếu nó không ổn cũng chẳng ảnh hưởng nhiều đến tôi. Nhưng với Mặt Trời, chắc hẳn là một câu chuyện khác…
___________
Gần chín giờ tối, Mặt Trời vẫn chưa ra khỏi phòng họp. Còn Như Hoa, tôi không biết chị ấy đã về từ lúc nào. Có thể chị ấy chỉ đến tham gia cuộc họp chớp nhoáng sau đó rời đi từ lúc tôi và Quang còn đang trò chuyện.
Tôi nhắn tin cho Mặt Trời. Rồi xách túi chuẩn bị tự về. Bỗng tin nhắn trả lời nhanh chóng được gửi tới: “Chờ anh thêm một chút. Sắp xong rồi.”
Tôi lại ngồi lại bàn làm việc và chờ anh ây. Khoảng mười giờ hơn, anh ấy nhắn tin: “Em xuống sảnh trước đi. Anh xong rồi, anh đi lấy xe. Hôm nay cho tài xế về trước vì có con nhỏ, không đợi anh lâu được.”
Tôi lại xách túi, bấm thang máy, đi xuống sảnh để chờ anh. Phía đằng sau có mấy người rời ra từ phòng họp. Mọi người đều có vẻ rất căng thẳng, hoàn toàn chẳng ai để ý tới tôi.
Xe anh vòng qua sảnh trước, tôi vội bước lên mở cửa trước rồi vào xe. Gương mặt anh lộ rõ sự mệt mỏi. Vừa thấy tôi, anh liền nói:
- Xin lỗi babe, em đợi anh lâu lắm phải không? Em ăn tối chưa?!
Tôi gật đầu:
- Em ăn rồi. Anh đói không? Mình đi ăn thêm. Em thấy anh mệt lắm.
Anh nắm lấy tay tôi:
- Tốt lắm! Rất ngoan. Em tự ăn uống thế anh mới yên tâm. Bây giờ anh còn vài việc phải giải quyết, mình đi ăn nhanh một chút, anh đưa em về rồi anh xử lý nốt mấy việc.
Tôi mím môi: “Dạ”
Nhìn anh rất khẩn trương, khiến tôi không thể không thấy vừa lo vừa thương anh được. Chúng tôi ghé một quán ăn đêm nhỏ.
Ngồi ăn, tôi hỏi anh về sự cố hôm nay. Anh không nói gì nhiều. Cũng như Quang, anh chỉ nói tôi: “Sẽ ổn thôi, em đừng lo.”
Nhưng khi tôi nói với anh rằng tôi nhìn thấy Như Hoa đến công ty, thì ánh mắt anh khựng lại vài giây, cử chỉ cũng dường như có chút lạ lùng. Anh chỉ đáp ngắn gọn: “Ừ”
Vì thấy anh không muốn nhắc tới chuyện này, nên tôi không đào sâu khi anh đang mệt mỏi. Bỗng anh nói:
- Em sắp xếp anh gặp bố mẹ em sao rồi? Hôm nào nhớ cho anh biết.
Tôi liền đáp:
- Anh đang bận thế này… Để từ từ cũng được mà.
Anh xua tay:
- Không được. Công việc anh lo được, không để ảnh hưởng. Em cứ sắp xếp ngày đi. Anh cũng muốn đưa em về gặp bố mẹ anh. Việc này quan trong. Còn chuyện khám em bé, anh xin lỗi mai anh không đi cùng em được. Nhưng anh sẽ sắp xếp tài xế đưa em đi.
Vì biết anh đang rất nhiều chuyện phải lo, nên tôi cố gắng không để anh phải bận tâm về mình nhiều quá:
- Anh yên tâm, không sao mà. Em tự lo được. Em có phải là trẻ con nữa đâu. Sắp làm mẹ của trẻ con rồi.
Anh mỉm cười ấm áp nhìn tôi. Nụ cười ấy trong phút giây thoáng qua, tôi cảm giác như chúng tôi sẽ là một gia đình thật đủ đầy và hạnh phúc.
____________
Hôm sau, tôi đi khám thai một mình. Mẹ có ý muốn đi cùng, nhưng tôi từ chối. Bác sĩ sau khi siêu âm, nói rằng tôi có một túi thai nằm trong tử cung khoảng 6 tuần tuổi. Tôi thắc mắc. Bác sĩ nói rằng tuổi thai tính theo siêu âm, không giống cách tôi tính ngày kinh thông thường. Tôi có đôi chút ngạc nhiên vì xem phim hay TV khi người ta đi khám thai đều thấy siêu âm ra em bé tim đập bình bịch. Nhưng vì tuổi thai quá nhỏ, nên em bé của tôi chưa có gì cả. Bác sĩ bảo quay lại sau 2 tuần nữa.
Trên đường về, tôi vẫn cảm thấy thật hạnh phúc. Dù chưa rõ hình hài, nhưng được nhìn thấy mang trong mình là một mầm sống, cảm giác trải nghiệm đầu tiên trong cuộc đời này… ngọt ngào vô cùng. Tôi chụp lại kết quả siêu âm và gửi tin nhắn cho anh.
Anh gửi lại tôi một nụ hôn và trái tim.
Giữa những bộn bề của cuộc sống với quá nhiều nỗi lo toan, thế giới của riêng tôi bỗng dưng chầm chậm lại, ngọt ngào và bình yên đến lạ.
Tôi yêu thiết tha khoảng khắc đó. Khoảng khắc mở ra quãng đời đẹp đẽ mà tôi chưa từng nghĩ tới, hình dung đến trước giờ.
Bạn có thể chưa sẵn sàng để làm mẹ.
Bạn cũng có thể chưa từng nghĩ rằng mình muốn làm mẹ.
Nhưng,
Khi thực sự biết mình đã làm mẹ, bản năng sẽ cho bạn cả mong muốn và cả sự sẵn sàng mà trước đó vốn bạn không hề có.
_________
Chiều hôm đó, tôi ở nhà, vì việc đi khám thai nên tôi đã xin nghỉ cả ngày. Bây giờ biết chính xác là em bé mới sáu tuần tuổi, vậy có nghĩa là còn nhiều thời gian nữa, bụng tôi mới to lên, tôi chưa cần nghỉ việc ở nhà quá sớm.
Bỗng điện thoại tôi reo lên. Một số lạ hiện trên màn hình, không biết là ai? Hay shipper nhỉ? Nhưng tôi có đặt hàng gì đâu?! Tôi liền nghe máy:
- Alo?
Đầu dây bên kia, một giọng nữ lớn tuổi ngập ngừng:
- Cho tôi hỏi, có phải số của cô An Sương không ạ?
Tôi liền trả lời:
- Dạ vâng, đúng rồi ạ. Dạ cho hỏi là ai đó ạ?
Bên kia đáp lại:
- Chào cô, tôi là mẹ Minh.
Tôi nhất thời không kịp phản ứng:
- Dạ Minh nào cơ ạ?
Giọng bên kia trầm đặc:
- Nguyễn Hữu Gia Minh
Tôi giật mình. Là mẹ của Mặt Trời sao? Anh nói sẽ đưa tôi về ra mắt gia đình, sau khi gặp bố mẹ tôi. Nhưng tôi không biết vì sao, mẹ anh, hôm nay, lại gọi cho tôi… đường đột thế này. Hoàn toàn quá bất ngờ.
Tôi lắp bắp:
- Dạ… Dạ cháu chào bác ạ.
Bác gái nhẹ nhàng hỏi:
- Không biết tôi xin phép gặp cô một lát được không?
( Còn nữa )
_________________
Ngoại Truyện 3: Cha của cặp sinh đôi
Như Hoa đến công ty hôm nay vốn không phải để tham gia họp hội đồng quản trị. Vai trò của cô đối với sự kiện này thực chất chẳng có gì quan trọng để phải ra mặt. Nhưng trở trêu thay, bỗng dưng cô lại trở thành kẻ liên quan bất đắc dĩ đến tất cả câu chuyện này, cho dù không muốn.
Cuối cùng thì, hắn cũng không buông tha cô. Hắn không muốn cho quá khứ ngủ yên?! Bởi vốn dĩ hắn vẫn luôn như thế, là một kẻ ích kỷ đến tận cùng.
Vậy vì sao cô đã từng yêu hắn đến thế? Yêu bằng tất cả những gì cô có ở những năm tháng đẹp đẽ nhất của cuộc đời?! Vì sao cô đã từng tin hắn đến thế? Tin tưởng tận đến giây phút cuối cùng cũng không tin rằng hắn sẽ ruồng bỏ mẹ con cô.
Năm ấy, Quân đã có vợ rồi. Không phải là Như Hoa không biết, chỉ bởi cô thiếu nữ đơn thuần năm ấy không cưỡng lại được miệng lưỡi của người đàn ông hào hoa từng trải trước mặt mình. Hắn tâm sự với cô rằng hôn nhân của hắn là một sự sai lầm. Bằng chứng là hai người bọn họ đã ly thân nhiều năm nên không có con. Hắn và vợ đang hoàn tất thủ tục ly dị. Chỉ là hoàn tất thôi, chứ thực ra lâu rồi đã sống riêng.
Hắn ân cần chu đáo, hắn ngọt ngào, hào phóng, ấm áp và chân tình… Mọi thứ trước mắt Như Hoa lúc ấy rõ ràng là tình yêu, rõ ràng rất đẹp.
Cho tới ngày cô mang thai, vui mừng báo tin cho hắn, khác với những gì cô chờ mong… Thì hắn lạnh lùng buông câu:
- Anh đưa em đi phá. Vợ anh cũng đang mang thai rồi. Anh không thể bỏ vợ được.
Cô tưởng mình nghe nhầm. Nhưng không, hoá ra bao lâu nay cô đã chung chồng với người khác. Thứ cô gái trẻ non nớt năm đó nghĩ là tình yêu hoá ra chỉ là thứ na ná tình yêu nhưng chẳng phải.
Bởi vốn ngay từ đầu, hắn chưa từng thật lòng yêu cô. Sau này cô mới biết, hắn cũng chưa từng có ý định bỏ vợ.
Bức tranh mà cô thấy chỉ là một phần giả dối được che đậy kỹ càng bởi những mảng màu rực rỡ.
Hắn nói cô phiền nhiễu. Nếu cô yêu hắn sao lại muốn phá huỷ cuộc đời hắn? Một điều tra viên đang thăng tiến sẽ ra sao nếu có quan hệ ngoài luồng với một sinh viên trẻ tuổi?! Nhất là khi vợ anh ta đang mang thai?
Cô muốn huỷ hoại hình ảnh và tương lai của hắn sao? Hắn sắp lên chức, hắn có gia đình hạnh phúc, vợ đảm đang, lại đang mang thai.
- Cô cho tôi lý do để bỏ mọi thứ vì cô đi?! Nghĩ xem?! Có lý do gì không?! Tôi yêu vợ tôi! Được chưa?!
Không, hắn nói dối. Người đàn ông như hắn, chẳng thể yêu ai trên cuộc đời này, ngoài chính bản thân mình.
Nếu Minh không đến và mang cô đi, che chở cho những năm tháng côi cút của mẹ con cô… Thì có lẽ nỗi đau năm ấy đã chôn vùi cả ba mẹ con cô rồi.
Khi cô mang thai, cô đã nhìn thấy hắn đưa vợ đi khám, tay trong tay rất ngọt ngào… Cảnh tượng ấy cuộc đời này không tài nào cô quên được.
Hắn không nhận con, cũng ruồng bỏ cô.
Vậy mà cách đây hai năm, khi hắn được chuẩn đoán có khối u. Hắn đã vội vã tìm đến hai đứa trẻ để đòi quyền lợi làm cha.
Nhưng nực cười thay, không phải bởi hắn sợ sẽ chết mà vẫn chưa đoàn tụ với con. Hắn chỉ là muốn hai đứa trẻ có cùng huyết thống có thể đi xét nghiệm, để chẳng may nếu cần… hiến gì thì có thêm sự lựa chọn.
Tất nhiên, dù hắn có chết, cô cũng sẽ không đồng ý. Huống chi, hắn còn nhơn nhơn tự đắc thế kia. Con ruột của mình mà mảy may không chút lo lắng bao năm. Giờ xuất hiện lại mong con thành bùa hộ mệnh cứu sống tấm thân mục rữa của mình? Trên đời này, quả thực, có tồn tại người cha như thế sao?!
Hắn liên tục uy hiếp cô. Nhưng… Như Hoa không muốn Minh phải bận tâm chuyện này. Cô biết, một kẻ xấu xa rất đáng sợ khi hắn ở vị trí quá cao. Sau bao nhiêu năm, hắn đã không còn là một điều tra viên đơn thuần nữa. Giờ đây, hắn đã là người đứng đầu tổ điều tra án kinh tế. Một kẻ như hắn đã dùng bao nhiêu thủ đoạn để ngồi lên chiếc ghế đó? Liệu có buông tha ai bao giờ?!
Để hắn không làm phiền đến Minh, để hắn không thể cướp các con cô đi… Điều duy nhất Như Hoa có thể làm, là cùng các con đi thật xa khỏi tầm mà hắn có thể với tay ảnh hưởng tới.
Đã hai năm rồi, sao hắn chưa bị khối u giết chết? Mà vẫn khoẻ mạnh để ở đây làm rối loạn tất cả mọi thứ thế này?
Như Hoa không tin là vô tình mà hắn lại là người đứng đầu chỉ đạo điều tra chủ tịch. Không thể tình cờ như thế được… Ai là người đã đứng sau tất cả chuyện này?!
Một kẻ muốn cái gì là phải có bằng được và sẵn sàng dẫm tất cả những ai cản trở dưới chân mình. Hắn - chắc chắn không phải là người.
Sai lầm của cô, chính là đã từng yêu thương thật lòng - một con quỷ để cả quãng đời sau này chỉ toàn là hối hận dằn vặt tâm can…
Nếu biết rằng tình yêu mà ta đã từng có phải trả giá đắt đến vậy, liệu rằng có ai tình nguyện vẫn sẽ can tâm?
__________
*LTG:
- Xin lỗi vì để các bạn đợi lâu. Chắc phải gần 1 tháng nhỉ? Nhưng vì mình bận việc gia đình quá. Mong mọi người thông cảm.
- Khoảng cách giữa các phần đã khá xa. Vui lòng đọc lại 10 phần trước, để nhập lại vào mạch truyện và hành trình của An Sương nhé!
- Cám ơn vì đã yêu mến và chờ đợi tác phẩm của mình.
同時也有10000部Youtube影片,追蹤數超過2,910的網紅コバにゃんチャンネル,也在其Youtube影片中提到,...
ngoan Đều nghe em 在 Trần Quang Đại Facebook 的最佳解答
7 TÁC PHẨM VĂN HỌC NỔI TIẾNG & NHỮNG CÂU MỞ ĐẦU ẤN TƯỢNG
1. Cuộc đời của Pi (2001) – Yann Martel
“Những gì từng trải qua khiến tôi trở nên buồn bã, u sầu.”
Câu mở đầu này đã gói trọn cảm xúc của nhân vật Pi Patel sau cả chuyến hành trình vượt Thái Bình Dương, khi cha mẹ em đã chết đuối trong vụ đắm tàu và một mình Pi sống sót.
Pi đã phải học cách sinh tồn trên biển, đối diện với sự hoảng loạn sau cơn tai họa ập đến, sự cô đơn trước đại dương mênh mông rợn ngợp, sự sợ hãi trước nguy cơ bị chết đói, chết khát, chết vì kiệt sức và đáng sợ nhất là chết do con hổ – người bạn đồng hành duy nhất.
2. Kiêu hãnh và định kiến (1813) – Jane Austen
“Có một sự thật mà ai cũng công nhận, đấy là: một người đàn ông có tài sản khá hẳn sẽ muốn lấy vợ.”
Câu đề tựa đã cho thấy chủ đề xuyên suốt trong cuốn tiểu thuyết – tình yêu và hôn nhân. Trong tầng lớp quý tộc Anh vào đầu thế kỷ 19, chuyện hôn nhân mang đúng nghĩa của từ “đại sự”. Môn đăng hộ đối khi đó được coi là yếu tố tiên quyết. Các cô gái luôn mong đợi sẽ tìm được một vị hôn phu con nhà danh gia vọng tộc với khoản thừa kế kếch xù.
Nhân vật chính của “Kiêu hãnh và định kiến” là Elizabeth Bennet, một cô gái trẻ con nhà trung lưu. Cô đã có một tình yêu đẹp với Fitzwilliam Darcy, ban đầu họ đối đầu nhau nhưng sau đó lại rơi vào cái bẫy của tình yêu. Tựa truyện nói về sự kiêu hãnh và định kiến mà các nhân vật dành cho nhau.
3. Anna Karenina (1877) – Lev Tolstoy
“Tất cả những gia đình hạnh phúc, đầm ấm đều giống nhau, nhưng mỗi gia đình bất hạnh lại bất hạnh theo cách riêng của nó.”
Truyện khắc họa bi kịch cuộc đời của nhân vật Anna Karenina – một phụ nữ quý tộc người Nga. Chồng nàng cũng thuộc xã hội thượng lưu nhưng ông ta lớn hơn nàng nhiều tuổi, một người đàn ông khô khan và tẻ nhạt, không đem lại cho cô gái trẻ đang khao khát yêu thương những rung cảm thực sự của tình yêu.
Cuối cùng, nàng “sa ngã” trong cuộc tình vụng trộm với một chàng trai trẻ và quyết định từ bỏ tất cả để chọn tình yêu. Nhưng liệu đó có phải một quyết định khôn ngoan đem lại cho nàng hạnh phúc trong một xã hội còn quá nhiều định kiến cổ hủ?
4. Bắt trẻ đồng xanh (1951) – J.D. Salinger
“Nếu bạn thực tình muốn nghe câu chuyện tôi sắp kể, hẳn bạn sẽ muốn biết tôi sinh ra ở đâu, tuổi nhỏ thơ dại của tôi diễn ra thế nào… Tóm lại, là toàn bộ cái mớ lai lịch vớ vẩn kiểu như của David Coperfield, đúng thế không? Nhưng nói thực, tôi chẳng thích bới những thứ ấy ra.”
Trong “Bắt trẻ đồng xanh”, nhân vật chính Holden Caulfield tự kể lại câu chuyện của mình trong những ngày ở thành phố New York sau khi bị đuổi khỏi trường dự bị đại học.
Riêng câu mào đầu rất “gây sự” của Salinger đã giúp độc giả dự đoán trước giọng văn ngạo nghễ trong tác phẩm này. “Bắt trẻ đồng xanh” từng gây tranh cãi lớn vì sử dụng nhiều ngôn từ tục tĩu, xoáy sâu vào tâm lý chán chường và vấn đề tình dục ở lứa tuổi vị thành niên. Sau này, nhân vật Holden Caulfield đã trở thành hình tượng cho sự nổi loạn và thách thức của thanh thiếu niên Mỹ.
5. Con hủi (1909) – Helena Mniszek
“Ngày đã rạng. Bình minh đang tỉnh thức.”
Tác phẩm là câu chuyện tình yêu đẹp nhưng đầy bi kịch giữa một đại công tử thuộc dòng họ quyền quý nhất nước với con gái của một điền chủ nhỏ nhưng tài sắc vẹn toàn. Câu mở đầu mang đầy ý nghĩa lạc quan khi “ngày rạng”, “bình minh” đã tới, đêm đen u tối đã qua. Tình yêu vốn luôn đem lại cho con người niềm tin, sức mạnh và tình yêu cuộc sống, bất kể những ngáng trở éo le gặp phải.
6. Trăm năm cô đơn (1967) – Gabriel García Márquez
“Nhiều năm sau này, trước đội hành hình, đại tá Aureliano Buendia vẫn nhớ buổi chiều xa xăm ấy, cái buổi chiều cha chàng dắt chàng đi xem băng đá.”
“Trăm năm cô đơn” – cuốn tiểu thuyết thấm đẫm nỗi cô đơn của con người được viết theo chủ nghĩa hiện thực huyền ảo. Truyện kể về dòng họ Buendia tồn tại suốt bảy thế hệ ở làng Macondo, người đầu tiên bị trói vào gốc cây và người cuối cùng bị kiến ăn. Cả dòng họ tự lưu đày vào cõi cô đơn, sống lay lắt trong hoài nhớ và ám ảnh không thôi về tội loạn luân.
7. Những người khốn khổ (1862) – Victor Hugo
“Khi pháp luật và phong hóa còn đầy đọa con người, còn dựng nên những địa ngục ở giữa xã hội văn minh và đem một thứ định mệnh nhân tạo chồng thêm lên thiên mệnh; khi ba vấn đề lớn của thời đại là sự sa đọa của đàn ông vì bán sức lao động, sự trụy lạc của đàn bà vì đói khát, sự cằn cỗi của trẻ nhỏ vì tối tăm, chưa được giải quyết; khi ở một số nơi đời sống còn ngạt thở; nói khác đi và trên quan điểm rộng hơn, khi trên mặt đất, dốt nát và đói khổ còn tồn tại thì những quyển sách như này còn có thể có ích.”
Câu tựa này có thể coi là rất ngắn gọn so với bộ tiểu thuyết đồ sộ “Những người khốn khổ”. Nó đã thâu vào những ý chính nhất của cuộc đời những nhân vật chính đồng thời khái quát lên cuộc đời của biết bao những con người khốn khổ khác trong xã hội Pháp hồi đầu thế kỷ 19.
Câu mở đầu này quá khúc chiết, cô đọng đến khó hiểu, chỉ khi người đọc đã khép lại trang sách cuối cùng của “Những người khốn khổ”, lúc đó, đọc lại từng chữ trong lời tựa này, người ta mới cảm nhận hết sự đúng đắn và những tầng sâu ý nghĩa được gửi gắm trong đó. Một câu tựa không thừa dù chỉ là một chữ.
Cre: Phiêu Plus
ngoan Đều nghe em 在 Mẹ Nấm Facebook 的最讚貼文
Trong cuộc đời mỗi con người chúng ta đều có ít nhất một sự lựa chọn.
Có người có thể chọn im lặng và chịu đựng.
Có người sẽ chọn đồng loã.
Có người sẽ chọn lên tiếng.
Dù bạn có chọn như thế nào thì ít nhất đâu có trong mỗi người vẫn sẽ có những phẩm chất tốt đẹp để gìn giữ.
Đừng để sự lựa chọn đánh mất tính lương thiện trong con người chúng ta.
Vì vậy, khi tôi chọn nói không với những hành vi xâm phạm bí mật đời tư của những đứa trẻ ở tịnh thất Bồng Lai là tôi chọn quyền được bảo đảm sự bình đẳng trước luật pháp của mọi công dân.
Tôi chỉ có một lời thế này với tất cả các bạn cho rằng tôi bênh vực TTBL bất chấp đúng sai:
- Trong một xã hội luật pháp bất minh như Việt Nam, việc sử dụng các phạm trù đạo đức để bỏ qua các sai phạm nghiêm trọng của nhà nước chính là chọn thái độ đồng loã.
Nếu TTBL sai về luật pháp, suốt bao nhiêu năm qua các cơ quan chức năng ở đâu?
Nếu họ sai về phạm trù đạo đức, các bạn có quyền tẩy chay và không ủng hộ họ.
Đừng vì các phạm trù tôn giáo, đạo đức được định hướng mà cổ suý cho hành vi xâm phạm bí mật đời tư của ngừoi khác.
Luật thì toàn luật rừng mà chọn cách tấn công đạo đức thì còn lâu lắm mới thấy được quyền con ngừoi các bạn ạ!
Hôm nay trong một bạn đọc Facebook tôi viết rằng việc công bố thông tin liên quan đến những đứa trẻ ở Tịnh thất Bông Lai là việc cần thiết để làm rõ "Quyền và lợi ích của 5 đứa bé kia là cần có người nhận nuôi chúng tử tế, việc đó cần và khẩn thiết hơn là để chúng tiếp tục được nuôi dạy kiểu chăn dắt - lừa dối - học diễn kịch để kiếm lợi cho một cá nhân mưu đồ khác..."
Vì bạn dùng từ "chăn dắt" với những đứa trẻ nên tôi share lại một ý kiến khác từ người ít nhiều có hiểu chuyện đời sống ở Bồng Lai.
"Chăn dắt" là cụm từ mà theo tôi đã phủ nhận tất cả những nỗ lực giáo dục, nuôi dạy các trẻ em ở TTBL.
Những đứa trẻ ngoan ngoãn, tài năng được hướng dẫn đem lại tiếng cười cho người khác bỗng trở thành mục tiêu "bị chăn dắt" do những suy diễn của người lớn mà đa phần những người này chưa bao giờ tốn công sức gì với những đứa trẻ này.
-------------------
Gần đây, nhiều chuyện lùm xùm từ Việt Nam bàn tán về Tịnh Thất Bồng Lai đã có nhiều dư luận trái chiều, người thương yêu kẻ ganh tị đã khiến sự kiện càng lúc càng trở nên tồi tệ.
Tôi cảm thấy thương hơn, xót xa hơn và tội nghiệp cho TTBL... !
Nghe rằng mới hôm qua, có một vị sư lên truyền hình cũng có tiếng tăm ở Việt Nam pháp danh là TNT kêu gọi thầy Tâm Đức_một cụ ông 88 tuổi, đi tu từ bé, vừa tu vừa học, ông đã từng có bằng Thạc sĩ, ông vẫn tu tại gia( Tịnh thất Bồng Lai) và nuôi dưỡng nhiều trẻ mồ côi liên tục từ thế hệ này sang thế hệ khác.
TNT khuyên rằng :" Bồng Lai viên không nên "giả sư", hoặc là không được cạo đầu , hoặc là cạo đầu thì phải theo hệ thống tu theo tổ chức của Giáo Hội....bla,,bla...."
Ông ấy_ Thầy TNT nói hay nhưng không đúng !
Đã là tu thì theo cách nào cũng là tu. Đối với tôi , cách tu của thầy Tâm Đức vừa đời vừa đạo cũng khá tốt mà thực tế thì đạo đời cần phải tương lân.
Cụ Tâm Đức không hề "giả sư" như tựa đề của clip truyền hình mà thầy TNT nói chuyện (hay kết tội) đưa lên.
Cụ ấy là người tu tại gia theo đạo Phật và có lòng nhân từ nuôi dưỡng trẻ bị bỏ rơi trong bệnh viện, trong thùng rác, hay bỏ trước cửa tịnh thất..v.v.. từ hơn 40 năm với gần 200 trẻ qua nhiều thế hệ. Và trẻ mồ côi nào được thầy nuôi dưỡng từ tấm bé đến khi trưởng thành, ai muốn đi ra đời cứ ra, và ai muốn ở lại tiếp tục tu học và chăm sóc cho trẻ mồ côi kế tiếp thì ở lại.
Tôi biết rõ như thế là vì tôi có người quen, cô ấy mồ côi cha mẹ đã được thầy nuôi dưỡng từ nhỏ, khi lớn lên cô ấy xin ra đời và hiện đang sống với gia đình riêng tại một nông trại ở Adelade Úc Châu.
Thầy Tâm Đức là người tu theo cách tu của đạo Phật, nhưng ông hướng ra đời chìa tay ra để giúp đỡ khá nhiều hoàn cảnh nghiệt ngã, không ép buộc, cũng không để trẻ được nuôi miễn cưỡng phải tu. Nhưng trong thời gian ông nuôi dưỡng phải tu học theo đạo đức của nhà Phật, còn ai có kỹ năng gì thêm thì thầy cho học để phát triển theo khả năng từng người có được, đơn giản chỉ có vậy!
Sự nổi trội của Tịnh Thất Bồng Lai đã khiến người thương kẻ ghét bắt đầu săm soi từ năm 2017 khi trong tịnh thất Bồng Lai có các em Nhất Nguyên, Hoàn Nguyên, Huyền Trân ... đi dự thi ca hát, rồi Nhị Nguyên, Nhất Tuệ, Trùng Dương dự thi sức khỏe, và tiếp tục đến các chú tiểu bé nhỏ dễ thương và duyên dáng như Minh Tâm, Ngọc Tâm, Trí Tâm, Nghi Tâm và Pháp Tâm dự thi chương trình Thách Thức Danh hài.
Điều làm cho người đời thương yêu lẫn ganh ghét là những thành viên xuất thân từ TTBL đi dự thi đều đọat giải, nổi bật và đình đám nhất là 5 chú tiểu. Chính bà già U 70 này còn mê tít các chú tiểu mồ côi đáng thương và tài năng của TTBL.
Tôi thấy đây là một cách tu khá hay và thực tế, phối hợp đạo và đời, đời và đạo thật tuyệt ! Và từ cách giáo dục này, có ra đời cũng đào tạo được người có phẩm chất đạo đức nhân cách tốt.
Không cần thiết dùng quyền lực phải cấm và bắt buộc người ta tu theo cách nào như lời khuyên trên đây của thầy TNT. Tôi e là hơi có phần quá đáng !
Nhớ ngày xưa...cũng đồng thời tu theo Phật giáo nhưng có người thích theo Đại Thừa, có người thích theo Tiểu Thừa, có người thích theo Cao Đài, có người thích theo Hòa Hảo, lại cũng có người thích theo Ông Đạo Dừa....Mỗi người có cái quyền cơ bản tự chọn cho mình một hướng đi.
Nhưng ....nói đi rồi cũng phải nhìn lại...Bởi cái nhìn của tôi là một công dân bình thường của xứ sở tự do, còn ở Việt Nam ngày nay thì...khác rồi..!!!
BL
Link nguồn bài viết tôi dẫn dưới đây:
https://www.facebook.com/bachluu.nguyen/posts/2741276275935367