Săn thú trong rừng thẳm
Kỳ 3: BẮT ĐẠI XÀ VÀ BẮN GỤC NAI
Ký sự của PHẠM DƯƠNG NGỌC
BẮT ĐẠI XÀ
Đêm đầu tiên của cuộc săn, bắn hạ được chú nhím, tuy không phải thành công lắm, song ai cũng phấn chấn và hy vọng ngày mai sẽ tìm được xác con lợn rừng theo vết máu và vết chân khập khiễng của nó.
Ngọn Đản Kháo trồi lên giữa đại ngàn Cáp Tà cao ngất ngưởng như chiếc cột chống trời trong truyền thuyết của bản làng người Nùng. Đỉnh Đản Kháo chặn những đám mây từ phương Đông dạt đến và đổ mưa, tạo thành những dòng thác gầm gào, dữ dội ngày đêm. Rừng Cáp Tà có độ ẩm cao nên theo Khưa có rất nhiều rắn chúa. Khưa bảo, ngày mai lang thang trong rừng thể nào cũng có được dấu vết loài đại xà rừng xanh. Người Mông ở Thông Nguyên là những chuyên gia săn đại xà. Khu rừng nào có bóng dáng loài hổ chúa là người Mông ở Thông Nguyên có mặt. Tuy nhiên, săn rắn chúa bây giờ khó như tìm vàng, có khi cả tháng luồn rừng mà chẳng thấy một vết bò chứ đừng nói là săn được.
Sau hơn nửa ngày trèo núi, mới lên đến lưng chừng ngọn Đản Kháo, chúng tôi lại tiếp tục thả dốc từ độ cao của ngọn núi 2.000m này để tiến sâu vào rừng già Cáp Tà theo dấu chân và dấu máu con lợn rừng bị thương để lại. Lọt được vào trong rừng cũng là lúc mặt trời đã mất tăm mất tích. Mọi người dừng chân, ăn uống qua loa rồi chui vào túi ngủ. Tôi nằm trằn trọc không sao chợp mắt. Chiều nay mệt là vậy mà sao giờ khó ngủ quá. Tôi lần ra bờ suối ngắm trăng giáp rằm, nghe tiếng rừng xào xạc và tiếng sương đọng trên lá rơi lộp bộp cho đến tận khuya.
Mờ sáng, Khưa đã lôi tôi dậy dọn đồ rồi tiếp tục lần theo dấu chân con lợn rừng. Cứ hướng đi của nó mà lần theo thể nào cũng thấy cả ổ. Đang lần theo dấu lợn rừng thì Khưa bỗng reo lên sung sướng khi phát hiện dưới gốc một cây nghiến cổ thụ có vết rắn bò nhẵn thín. Khưa khẳng định vết bò đó là của một con rắn chúa rất lớn.
Vừa quan sát, Khưa vừa giảng cho tôi bài học vỡ lòng về loài rắn đã được ghi vào sách đỏ này. Vết rắn bò còn nhẵn tức là rắn mới bò qua. Vết rõ thể hiện rắn đã sống ở đây từ rất lâu và là rắn to. Nếu thấy dấu rắn thì coi như xác suất tìm được tới 90%. Rắn chúa là loài ít di chuyển, chúng chỉ săn mồi vào mùa xuân, hè, thu. Mùa đông lạnh, lại có sương núi, chúng nằm ẩn trong hang cả tháng không bò ra ngoài.
Cách đây chừng 20 năm, tức thập kỷ 80, vùng Hoàng Su Phì nổi tiếng vì có nhiều rắn chúa. Hoàng Su Phì có rừng già, có nhiều sông suối, ẩm ướt lại là núi đất nên thích nghi với điều kiện sống của loài rắn chúa. Rắn ở đây gồm đủ các loại, từ xanh lè, dài ngoẵng, tới to như con trăn, da mốc sì... thi nhau quăng mình, ngóc đầu trong lau tranh, vách đá. Hồi đó, người Mông, người Dao, người Nùng, người La Chí coi rắn là món ăn thường ngày. Mỗi lần lên nương thể nào cũng phải xách về được vài con rắn làm chả, hấp, nướng, ngâm rượu... Thậm chí, đi giữa đường cái cũng bắt được rắn chạy ngang qua. Người nào không có máu yêng hùng lại khoái khẩu món thịt rắn thì chịu khó buổi sáng đi bộ dọc con đường đá hộc lổn nhổn liên huyện thể nào cũng vớ được đôi ba cái xác rắn bị xe ô tô cán chết nằm cong queo bên đường. Đấy là chuyện của ngày xưa. Giờ rừng mỗi ngày một co dần lên núi cao, con người mỗi ngày một khôn, rắn mỗi ngày một có giá nên nó về xuôi cả rồi. Loài rắn chúa sống chủ yếu trong rừng sâu nên mới còn tồn tại. Tuy vậy, săn được con rắn chúa giờ đây không phải chuyện dễ. Thợ săn rắn luồn rừng cả tháng chẳng được con nào là chuyện thường.
Từ ngày rắn chúa lên ngôi thì người ta đổ xô vào rừng săn tìm. Thậm chí, xã Thông Nguyên còn có vài đội quân chuyên đi săn rắn chúa. Rừng ở Thông Nguyên hết rắn thì họ tìm đến rừng ở nơi khác, thậm chí sang tới cả Lào Cai, Cao Bằng, Yên Bái để truy sát nốt số rắn chúa ít ỏi còn sót lại.
Đám thợ săn rắn đều đã được những tay buôn hợp đồng miệng trước với giá cả thoả thuận. Những tay săn rắn này có thể bán ngay tại bản với giá 200 ngàn/kg rắn to. Đám buôn rắn phần lớn là người miền xuôi lên đây tìm rắn giống về bán lại cho các làng nghề nuôi rắn như Vĩnh Tường (Vĩnh Phúc), Lệ Mật (Gia Lâm), đặc biệt là làng nuôi rắn chúa Phụng Thượng (Phúc Thọ, Hà Tây). Làng Phụng Thượng là nơi tập hợp, trung chuyển tới 90% số lượng rắn chúa có trên cả nước. Từ xưa, người dân Phụng Thượng đã nức tiếng về tài nuôi những con rắn chúa to như con trăn, nặng cỡ 20-25kg, dài 5-7m.
Tôi chạy theo bước chân dài thoăn thoắt của Khưa. Vết con rắn chúa bò in trên nền đất mùn ngày một hiện rõ dần và kết thúc ở một cái hang khá lớn, giữa một khoảng không lau lách, bên con suối nhỏ, dưới một gốc cây lớn đã mục ruỗng từ lâu. Không ai nói ai rằng, mỗi người một việc rất chuyên nghiệp. Mìn lấy thuổng, thuốn, móc, dao... Cheng phát quang bụi rậm và lần tìm những cửa hang phụ cách đó tới cả chục mét ngắm nghía, phán đoán rồi lấy đất cứng đắp lại.
Rắn chúa là loài to nhất trong các loại rắn. Có lẽ nó chỉ kém loài rắn khổng lồ hổ mây, có khả năng nuốt cả trâu bò ở rừng U Minh. Tuy nhiên, chưa ai nhìn thấy loài rắn này. Người ta chỉ biết đến qua các câu chuyện kể của… bác Ba Phi, chuyên nói dóc.
Loài rắn chúa đã được ghi trong sách đỏ và có nguy cơ tuyệt chủng từ rất lâu rồi. Tuổi thọ của chúng có thể tới vài chục năm. Trong môi trường tốt chúng nặng tới 30 kg và dài 7-8 mét. Chúng sống trong các hang động đào sâu trong lòng núi của các loài khác như chồn, cáo, dũi, cầy, chuột rừng... Rắn chúa ăn các loại rắn nước và những con thú cỡ nhỏ. Tuy to lớn song sức chịu đựng lại không dẻo dai nếu tách chúng khỏi môi trường hoang dã. Khi đã bị bắt thì dù chết đói loài mãng xà này cũng không tự ăn mà phải vạch miệng ra rồi đút thức ăn vào tận dạ dày của chúng.
Với kinh nghiệm của mình, Khưa khẳng định đây là một con rắn chúa rất lớn, có thể nặng từ 7 đến 10kg. Tuy nhiên, tóm được nó cũng rất kỳ công. Đây là chiếc hang của loài cáo rồi tiếp đó đàn dũi vào đào thêm nhiều nhánh nữa nên phải thận trọng, chỉ cần bịt sót một ngách là công toi. Khưa khuyên tôi ra xa miệng hang khoảng chục mét để đề phòng bất trắc. So với các loài rắn khác thì rắn chúa rất hiền, chúng không bao giờ tấn công người nếu không đụng đến chúng. Loài rắn chúa to, nặng nên bình thường chúng khá chậm chạp, song nếu thấy nguy hiểm chúng nhanh như gió, có thể quăng mình xa tới 6 mét và cắn chết vài con trâu mộng một lúc. Nọc độc của rắn chúa đã xâm nhập vào cơ thể thì không hy vọng sống sót. Nếu được sơ cứu rồi đưa đến bệnh viện kịp thời thì cũng mê man bất tỉnh vài tuần rồi chết, sống được cũng tật nguyền suốt đời. Chính người đồng hành của Khưa ở xã Thông Nguyên đã phải bỏ mạng ở Chiến Phố cách đây 4 năm khi bị một con rắn chúa cỡ 8 kg “bổ” trúng mặt. Ngón tay út chỉ còn một đốt của Khưa là “chiến tích” khi tóm con rắn chúa trong rừng Pố Lồ. Vừa kịp tránh nhát “bổ” trực diện của nó thì lập tức bị nó “phập” một nhát vào ngón tay. Khưa vung dao chặt đứt phăng ngón tay của mình và thoát chết trong gang tấc. Đốt ngón tay bị chặt đứt năm đó Khưa vẫn giữ làm kỷ niệm. Nó được ngâm trong bình rượu và được đặt trang trọng trong chiếc tủ cũ ọp ẹp.
Ước chừng đã đào được hơn hai giờ đồng hồ, một khoảng đất rộng giữa bốn bề lau lách bị xới tung. Khưa hô hào mọi người chuẩn bị tóm chú rắn chúa đang ngoan ngoãn nằm khoanh mình giữa một khoảng không rộng bằng miệng thúng dưới lòng đất. Khưa đưa chiếc móc kéo mình con rắn lên khỏi miệng hang. Bất ngờ, một khối mốc xì bằng bắp chân lao ra nhanh như chớp. Sên vung cán chiếc thuổng ấn đầu chúa tể loài rắn xuống đất. Khưa lao vào dùng sức mạnh của cả hai cánh tay gân guốc khóa chặt đầu nó lại. Toàn thân đại xà rừng xanh quằn quại, quăng mình uỳnh uỵch tìm cách trốn thoát. Nằm ngoài cả dự đoán của Khưa, con rắn chúa này nặng cỡ 12kg, dài độ 5 mét. Trong ổ của nó còn 3 con rắn con bằng nắm liềm đang ngoe nguẩy. Vụ tóm gọn ổ đại xà này đủ cho đám thợ săn chúng tôi nhậu nhẹt tưng bừng cả tháng ở thị trấn heo hút Vinh Quang.
Sau bữa quần thảo với hang rắn, cả đám thợ săn đều mệt tả tơi. Mìn vẫn còn sung sức nên vác khẩu kíp phục kích mấy chú sóc đang thậm thụt ven bụi cỏ. Bữa cơm tối hôm đó mọi người được thưởng thức món thịt sóc xào mầm thảo quả rất tuyệt. Tôi đánh một giấc ngon lành đến sáng. Tỉnh dậy, ông mặt trời đã lấp ló sau đại ngàn.
ĐUỔI NAI
Giấu đồ đạc dưới gốc cây nghiến cổ thụ, chúng tôi chỉ đeo theo súng và bi đông nước uống, rồi tiếp tục đi theo dấu chân của con lợn bị bắn thương. Đúng như phán đoán của các “chuyên gia” săn thú, càng đi xa, vết máu của con lợn rừng càng ít và thâm sì. Khưa khẳng định nó chỉ bị trúng bụng và chân, không thể chết ngay được.
Cuộc rượt đuổi theo dấu chân lợn rừng là một bài học quan trong đối với tôi. Nó cũng thử thách lòng kiên nhẫn của con người. Đám thợ săn rà soát một cách tỉ mỉ mọi dấu hiệu bằng cả mắt, mũi, tai. Họ lục lọi mọi bụi rậm, gốc cây, khe ngách, phát hiện mọi điều nghi ngờ, đặc biệt là chú ý hướng đi, chiều gió. Mỗi bước đi luôn cẩn thận, chậm, nhẹ và liên tục dừng lại để nghe ngóng. Khi bất chợt phát hiện ra thú thì họ có thể đứng im như tượng. Đi săn trúng nhất là vào sáng sớm hoặc chiều tà, bởi vì khi ăn xong, đàn thú còn nha nhẩn ở bìa rừng, trảng cỏ. Sau cơn mưa vài ngày cũng rất dễ gặp thú đi ăn.
Sau hai tiếng luồn rừng, dấu chân lợn rừng xuất hiện ngày một nhiều và rõ hơn, toe toét trên nền đất đầy lá mục. Phía trước mặt, bên dòng suối Pô Chuông là một bãi rộng, lau lách lút cổ, phía dưới tảng đá cao hơn chục mét, dưới một gốc cây bốn năm người ôm mới xuể có la liệt cành khô, lá khô. Sên bảo đây là ổ lợn rừng. Quả thực, dù trí tưởng tượng của tôi có phong phú cỡ nào cũng không thể hình dung nổi ổ lợn rừng lại to đến vậy. Đường kính của nó rộng đến 5m, có đến cả tấn củi lá được chúng tha về.
Khưa nhận định đàn lợn đã bỏ đi cách đây vài ngày, nếu tìm được chúng cũng còn mệt. Vượt qua dòng Pô Chuông, qua ngọn núi chằng chịt dây leo, trước mặt chúng tôi hiện ra một khu rừng rất sạch sẽ. Đây đó có những vết chân mờ mờ và dấu ăn thể hiện rõ ràng ở những đám cỏ dại. Bất chợt cả 4 dừng lại. Tôi ngơ ngác không hiểu gì. Cheng giải thích rằng đây là rừng cấm, không ai được vào và lấy đi bất cứ thứ gì. Đối với người Nùng, rừng cấm là lãnh địa rất linh thiêng. Trong rừng cấm này, hàng năm diễn ra những lễ hội cầu lộc của người Nùng. Một con chim, một cành củi khô cũng đều là của Thần Rừng, không ai dám xâm phạm. Đàn lợn rừng ở trong đó cũng đã là con vật của thần linh, không ai dám bắt nữa. Chúng tôi đành quay về nơi để đồ, tiếp tục hành trình mới.
Sau bữa trưa thịt nhím luộc cùng với măng rừng, tôi được thưởng thức thêm món mầm thảo quả ăn sống, một đặc sản của người Nùng ở xứ sở mây trời sương núi này.
Sau hai ngày vừa đi vừa nghỉ, xuyên qua các bản làng lấp ló trong những cánh rừng, chúng tôi có mặt ở địa bàn Tuyên Nguyên. Ngày đi, đêm ngủ tại các bản làng và đồ ăn là những thứ có sẵn trong rừng như măng, mầm thảo quả, rau rừng. Những con vật như chồn, sóc, dũi, cầy, cáo... ngày nào cũng bị đám thợ săn bắn hạ làm thức ăn.
Cả xã Tuyên Nguyên rộng lớn là những cánh rừng già ngút ngàn. Đi từ sáng sớm, đến khi bóng chiều xuống dần mà vẫn chỉ thấy một màu xanh thẫm, trầm mặc của rừng. Bản Thượng Bình vẫn mất hút sau những con đường mòn quanh co như sợi thừng mà đám sơn tràng bỏ quên vắt chùng trình trên sườn núi.
Chúng tôi dừng chân trên sườn một ngọn núi cao ngất trời. Ánh hoàng hôn rực lên như đám cháy, bao kín nửa bầu trời. Mặt trời đang lặn, không khí trong suốt như pha lê. Trên suốt chặng đường Mìn cứ càu nhàu vì chưa được nổ súng lần nào. Bất chợt, từ một bụi lau lách lan rộng có một con gà rừng bay ra. Nó chưa kịp đặt đôi chân mỏng manh xuống đất thì “đoàng”, con gà rã cánh xõng xoài. Gã cười đắc chí, đêm nay trong khẩu phần lại có món thịt gà rừng.
Đêm ấy, chúng tôi ngủ ở bìa rừng Thượng Bình. Mới 5 giờ sáng, Khưa đã đánh thức mọi người dậy. Gã bảo có tiếng nai kêu gọi cái. Tôi cùng Khưa vác súng, vạch sương tìm đến nơi có tiếng kêu phát ra lúc nãy.
Đi một lát thì thấy hiện ra một dòng suối nhỏ. Bên bờ suối là bãi cỏ hẹp lút ngối chạy dài. Phía trên sườn núi là những cây dổi, lát, sến cao vút, thân dài đuồn đuỗn chọc thẳng lên trời xanh. Từ phía dưới những tán cây rậm rạp đó xuất hiện một con nai khá lớn, dễ đến cả trăm ký đang nhẩn nha nhai cỏ rồi tiến ra phía bờ suối uống nước. Khưa giương súng ngắm bắn. Vừa định kéo cò thì bất chợt con nai quay ngoắt chạy vào trong rừng. Khưa tỏ ra tiếc rẻ, song gã khẳng định rằng sẽ hạ được nó, chỉ cần kiên trì chờ đợi.
Theo Khưa thì ở những khu rừng dọc dãy Hoàng Liên Sơn và Tây Côn Lĩnh đều có nai và hoẵng. Ngày xưa, gã đã từng bắn hạ một con nai nặng tới 150 kg ở đây khi nó ra bờ suối uống nước. Nai là loài ăn cỏ, quả, và các loại hoa màu. Nó không bao giờ ở một nơi nhất định mà luôn di chuyển để kiếm ăn. Chúng thường kiếm ăn ở các trảng cỏ, bên bờ suối, trên các sườn núi cỏ gianh. Ở trong rừng nó tước vỏ cây dẻ, cây thông để ăn như bọn sơn dương. Nó là loài ưa ăn muối nên hễ ở đâu có đất sét hoặc than tro là lần đến.
Nai thường ăn đêm. Ban ngày chúng trú ẩn trong rừng sâu để nhai lại. Nai già, có gạc cứng mới dám ở lâu trong rừng rậm. Chúng ưa ở rừng gai thưa và leo trèo lên đỉnh núi để nhòm ngó được xa. Vào mùa khô, đám thợ săn cứ phục kích ở bên suối hoặc bên những vũng nước chắc chắn sẽ bắn được nai. Mùa mưa thì phải lần theo dấu chân hoặc rình ở những khu rừng thưa vào chạng vạng sáng.
Nai là loài rất ngờ nghệch, hôm trước bị bắn trượt, hôm sau lại tìm đến chỗ đó kiếm ăn. Có khi săn đuổi riết quá lại lơ ngơ chạy về chỗ cũ, vì vậy nai rất dễ bắn. Có thể săn nai về đêm, dùng đèn chiếu hoặc lợi dụng ánh trăng. Bắn nai cũng phải nhắm trúng tim, óc hoặc xương sống nó mới chịu quỵ xuống. Nếu trúng chân hoặc bụng nó vẫn có thể chạy thoát được. Khi nó chạy thoát thì không được đuổi theo ngay mà phải kiên trì chờ đợi. Nếu đuổi theo ngay sẽ làm nó sợ và chạy xa hơn. Thông thường sẽ tìm thấy nó nằm ở vũng nước hoặc bên bờ suối. Nếu nó bị thương mà không thấy có dấu máu thì không nên đi tìm làm gì cho mệt.
Đối với dân săn bắn chuyên nghiệp như Khưa, Cheng, Mìn, Sên, họ không bao giờ bắn nai cái có chửa vì ngoài lý do để nó sinh đẻ còn là vấn đề liên quan đến tâm linh. Dân săn thú tin rằng, nếu giết chết nai chửa, cả năm đó sẽ chỉ gặp xui xẻo, thậm chí mất mạng trong rừng. Chuyện này không biết có đúng không, nhưng rừng xanh luôn huyền bí mà đám thợ săn luôn tin những gì người đi trước dạy lại.
Con nai có giá nhất ở bộ gạc, nhung và cả cái đầu. Nhà giàu thường trả giá cao mua về treo trong nhà làm cảnh. Thịt nai ngon, mềm, bổ, xương nấu cao khá tốt. Khưa dạy tôi chi tiết cách phân biệt dấu chân nai với các loài thú khác. Vết chân nai đực sẽ để lại dấu hai móng nhọn, phía sau gót tròn, chẻ riêng hai móng, ở giữa là vệt lòng của hai móng chân. Căn cứ vào vệt của hai móng trước và móng chân sau có thể đoán tuổi của con nai và biết được là vết chân nai cái hay nai đực (?!). Nai nhỏ thì dấu hai đầu móng nhọn và khép lại gần nhau, dấu ở bờ móng sắc cạnh, hai móng thoái hóa cũng in mờ trên đất và gần nhau. Nai càng lớn thì hai đầu móng chân càng tõe rộng ra và kém nhọn đầu, gót chân dầy lên và thấy vết chân sau nhỏ hơn vết chân trước, dấu ở bờ móng kém sắc cạnh, gót chân choãi rộng ra, hai móng thoái hóa cũng rộng hơn, các vết chân trước và sau cách xa nhau dần. Vết chân nai cái nhỏ như chân nai đực con, khoảng cách hai móng hẹp hơn.
Nai là loài hiền lành nhưng sống dai. Cách đây mấy năm chính Khưa đã bắn gục một con nai tại chỗ này. Tưởng nó đã chết bèn treo súng vào gạc nó rồi nhảy xuống suối tắm. Nào ngờ nó tỉnh dậy dông tuốt cả súng vào rừng. Chuyến đó lần theo cả ngày mà không thấy tăm hơi đâu.
Săn nai về mùa đông thường dễ gặp vì đó là mùa động dục, chúng thường phát ra tiếng kêu và về các đồng cỏ, ven suối uống nước.
Sau mấy tiếng giảng giải, ông mặt trời đã ở giữa đỉnh đầu, trải ánh nắng ấm áp khắp mọi nơi mà không thấy con nai quay lại. Khưa quyết định chia thành 3 hướng để lần theo dấu chân nó. Tôi và Khưa ngược dòng Nậm Khòa tiến sâu vào rừng.
Sau hai giờ đi bộ không biết mệt mỏi, qua những rừng cây cao, lá cây đan sin sít, không một giọt nắng nào lọt qua được, chúng tôi tới sườn một ngọn núi cao chót vót, chỉ có những cây thông hiên ngang vươn thân hình sù sì lên trời. Mấy chú bìm bịp đậu tít trên cao im lìm, những con gõ kiến sặc sỡ gõ côm cốp vào vỏ cây dầy. Tiếng hót du dương của chú sáo đen bất ngờ vang lên từ những vách đá. Phía dưới dòng suối, ngoài bìa rừng lau lách, chim sâu, chim bông lau ríu rít hát ca. Một chú thỏ rừng lông trắng len lén men theo bìa rừng, thận trọng nhảy cà nhắc. Chú sóc nâu nhảy thoăn thoắt từ cây nọ sang cây kia và bỗng nhiên dừng lại, dựng cao đuôi lên đầu, bất ngờ nhảy bổ vào bụi dương sỉ răng cưa xinh đẹp mọc tua tủa dưới chân tảng đá lớn.
Tôi đang mải thả hồn theo bước nhảy của những loài vật nhỏ bé, đáng yêu thì Khưa vỗ vai bảo dừng lại. Theo hướng chỉ tay của Khưa tôi nhìn thấy một con nai đang đứng trên đỉnh núi đá ngỏng cổ nhìn ngó xung quanh. Chúng tôi nhẹ nhàng, thận trọng từng bước lần dưới những tán lá rừng, sau những bụi cây để tiến về phía nó. Khi đã tiến đến một lùm cây khá gần, ước chừng chỉ cách con vật 50m, Khưa nhẹ nhàng lách súng qua kẽ lá hướng về phía nó. Con nai tội nghiệp vẫn nhẩn nha ngóng nhìn những ngọn núi nhấp nhô. Nó không biết rằng ngay dưới chân nó, họng súng kíp sắp bốc mùi khét lẹt.
Đoàng. Một tiếng nổ đanh ngọn, con nai đáng thương nhảy cẫng lên rồi gục xuống. Chúng tôi vạch những đám dây leo chằng chịt tìm lên, vừa tiến đến cách nó còn 10m thì nó chợt vùng dậy chạy như điên xuống phía thung lũng. Máu hồng tươi in loang lổ trên nền đá sỏi, trên những chiếc lá khô cong queo. Khưa khẳng định rằng con nai này đã bị trúng phổi và họng, không thể sống lâu được. Theo vết máu của nó vung vãi khắp nơi chúng tôi xăm xăm thả dốc. Vết máu cứ ít dần, vón cục, thâm sì. Vậy mà cũng phải mất hơn tiếng rượt theo chúng tôi mới tìm thấy xác nó nằm bên suối.
Sên, Mìn, Cheng theo tiếng súng tìm đến. Mìn đang kéo con nai đã tắt thở ra khỏi bụi gianh, bất chợt gã thả ra và dán mắt xuống mặt đất rồi hét lên vì sung sướng. Cả Khưa, Cheng, Sên đều lao vào vạch các bụi cỏ gianh, bụi lau để tìm kiếm một cái gì đó, mặc xác con nai chỏng chơ giữa bãi cỏ. Khưa bảo rằng: “Trúng lớn rồi, ở đây có trăn”.
(Còn tiếp...)
(P/S: Đây là ký sự viết năm 2000, tức là cách nay 21 năm. Khi đó, rừng rú ở Hoàng Su Phì còn rậm rạp, thú dữ còn nhiều và việc săn bắn chưa được coi là phạm pháp. Câu chuyện này lạc hậu rồi, nhưng đọc lại để đắm mình vào một thời kỳ huyền bí lãng mạn với rừng già của người dân vùng cao. Chuyện đã cũ, đọc cho vui và hiểu được sự cầu kỳ của kỹ năng săn thú thời xưa, các bố chớ có ném đá là lâm tặc nhé).
Chú thích ảnh: Tác giả trong chuyến đi săn ở rừng Hoàng Su Phì năm 2000.
同時也有12部Youtube影片,追蹤數超過2萬的網紅Hồng Anh Kichii Official,也在其Youtube影片中提到,#KhiCrushLaOsin #HongAnhKichii #TunPham #LongChun - Người trong Nam - Kẻ ngoài Bắc Hồng Anh gọi điện troll Long Chun và Tun Phạm cười đau ruột và ph...
「pha sin」的推薦目錄:
- 關於pha sin 在 Phạm Dương Ngọc Vlog Facebook 的精選貼文
- 關於pha sin 在 Phạm Dương Ngọc Vlog Facebook 的精選貼文
- 關於pha sin 在 Team Secret Facebook 的最佳解答
- 關於pha sin 在 Hồng Anh Kichii Official Youtube 的精選貼文
- 關於pha sin 在 PM FOOD TRAVEL Youtube 的最佳貼文
- 關於pha sin 在 Quang Cuốn Youtube 的最佳解答
- 關於pha sin 在 The Pha Sin, is made of three separate layers, they are woven ... 的評價
- 關於pha sin 在 Hug Thailand - Facebook 的評價
- 關於pha sin 在 Jeff Chang - Pie Pha Wo Sang Sin (張信哲- 別怕我傷心) 的評價
pha sin 在 Phạm Dương Ngọc Vlog Facebook 的精選貼文
SĂN THÚ TRONG RỪNG THẲM - kỳ 1
Ký sự của PHẠM DƯƠNG NGỌC
(Đây là ký sự viết năm 2000, tức là cách nay 21 năm. Khi đó, rừng rú ở Hoàng Su Phì còn rậm rạp, thú dữ còn nhiều và việc săn bắn chưa được coi là phạm pháp. Câu chuyện này lạc hậu rồi, ko dc cổ vũ nữa, nhưng đọc lại để đắm mình vào một thời kỳ huyền bí lãng mạn với rừng già của người dân vùng cao. Chuyện đã cũ, đọc cho vui và hiểu được sự cầu kỳ của kỹ năng săn thú thời xưa, các bố chớ có ném đá là lâm tặc nhé, keke).
Hoàng Su Phì là huyện phía Tây của tỉnh Hà Giang, chỉ toàn núi cao, rừng sâu, quanh năm mây mù bao phủ. Đồng bào dân tộc nơi đây còn nghèo đói lắm. Văn minh dường như chỉ mới mon men đến vài nóc nhà ở thị trấn Vinh Quang. Cuộc sống của nhiều dân tộc còn phụ thuộc vào rừng. Nếp sống săn bắn, hái lượm từ ngàn xưa vẫn còn tồn tại ở nhiều bản làng. Tuy nhiên, đối với những tay súng cừ khôi ở vùng đất này chưa hẳn săn bắn đã là cái nghề để kiếm sống, mà nó còn là cái thú của những kẻ lãng du, ưa mạo hiểm với rừng sâu núi thẳm. Nhưng đằng sau cái thú vui của họ, những con thú cuối cùng của đại ngàn đang dần biến mất khỏi mảnh đất này. Tác giả đã có một chuyến đi dài ngày theo đám thợ săn để ghi lại những câu chuyện mang màu sắc bí ẩn, liêu trai của cuộc sống giữa rừng già.
KỲ I: HỌC LÀM THỢ SĂN
Nhiều người nói tôi là một kẻ thích mạo hiểm, phiêu lưu, ham cảnh sống lang bạt, nay đây mai đó. Những cánh rừng già hoang thẳm, những ngọn núi mù sương, những vùng đất kỳ bí chưa có ai đặt chân tới luôn quyến rũ. Với tôi, những cánh rừng già với những bộ tộc cả đời không ra khỏi rừng luôn là vùng đất lãng mạn, huyền bí và đầy cuốn hút.
Thị trấn Vinh Quang như một sơn nữ ngủ quên dưới đỉnh Tây Côn Lĩnh. “Nàng” nằm ơ hờ bên thượng nguồn sông Chảy. Suối tóc “nàng” đổ dài vô tận. Nhìn từ trên Cổng Trời xuống, thấy một màu trắng xóa, như nạm tỉ tỉ hạt kim cương sáng lấp lánh, in rõ mồn một trên nền phông chỉ toàn màu xanh huyền bí của rừng.
Ở cái thị trấn nhỏ bé này có rất nhiều thợ săn và vô vàn câu chuyện về những cuộc đi săn mà thế hệ trước kể trong men say cho bọn trẻ nghe bên bếp lửa hồng giữa nhà sàn. Những cuộc truy lùng dấu vết con trăn khổng lồ, những cuộc giáp mặt với chúa sơn lâm, những cuộc vật lộn sống còn với gấu và những bộ xương khô được tìm thấy bên bờ suối, cạnh bộ xương là một khẩu súng đã hoen gỉ vì thời gian. Đó là hình ảnh một tay thợ săn đã bỏ mạng trong rừng.
Khi ngồi nghe những già làng, trưởng bản, những tay thợ săn lãng mạn ở xứ sở mà người ta vẫn còn niềm tin vào cổ tích, thần thoại này kể về những cuộc vượt rừng ngày đêm, những lần theo chân thú đến đường chân trời, rồi những cuộc chinh phục đỉnh núi để bắt đại bàng, thậm chí vào hang giết rồng để cứu người đẹp thì ai cũng bị cuốn hút, ai cũng mộng mơ sẽ trở thành thợ săn.
Chợ huyện ngày Chủ nhật rực rỡ sắc màu áo đỏ của người Dao Đỏ, Mông, đen óng của Nùng, xanh lam của Dao... Buổi chợ là chút huyên náo hiếm hoi sau một tuần vắng vẻ. Trong chiếc quán lá đơn sơ bên dòng sông, tôi đã quen Khưa qua sự giới thiệu của Thắng. Thắng là bạn hồi đại học và hiện đang là một ông chủ thầu xây dựng, chuyên làm các công trình giao thông miền núi. Thắng và Khưa chơi khá thân với nhau cũng vì niềm đam mê bắn súng và chung cảm giác ngất ngây khi chứng kiến con thú trúng đạn, hộc máu và gục xuống. Thắng lém lỉnh giới thiệu tôi là thằng bạn thất nghiệp, muốn nhận Khưa làm sư phụ theo hầu học mấy đường cung kiếm để có miếng ăn.
Trong giới thợ săn ở vùng đất này, Khưa là một tay súng cừ khôi nhất. Giới thợ săn kể rằng gã có thể ngửi thấy mùi con thú đã đi qua khu rừng này từ vài ngày trước, nhìn vết chân mà đoán rằng có thể bắt được hay không. Khưa có tài luồn rừng, lội suối, ăn cơm nắm muối vừng, ngủ trên cành cây nhiều ngày mà vẫn khoẻ như gấu, tinh tường như cáo. Từ loài hổ Đông Dương hung dữ đến những con sóc nhỏ xíu bằng ngón chân cái, chạy nhảy như gió trên cành cũng không thể thoát khỏi họng súng của gã nếu bị gã nhìn thấy. Với gã, đi săn ngoài việc kiếm ăn còn là cái thú mà cha ông đời trước của gã truyền lại. Dòng máu săn bắn, hái lượm vẫn không ngừng tuôn chảy trong huyết quản, mặc dù trông tướng gã đã Kinh hoàn toàn.
Khưa sinh ra trên sườn đỉnh Tây Côn Lĩnh cao hơn 2.000m so với mặt nước biển. Mảnh đất thâm u, khắc nghiệt này sớm dạy cho gã phải biết làm thế nào để sống. 5 tuổi, gã đã chuyền cành như khỉ, 6 tuổi đã vắt mình trên mãi sườn núi đá cao ngất ngưởng để bắt sáo, họa mi bán cho dân chơi chim cảnh. 15 tuổi là tay súng, tay cung thiện xạ nhất bản. Đám con gái cứ quấn quýt lấy gã và mong gã “cướp” về làm vợ.
Lúc đầu Khưa có vẻ ngần ngại khi nhận một đồ đệ lạ hoắc như tôi, song khi đã nốc vài bát rượu ngô, ngấm và phê đến tận chân lông, vả lại cũng nể và tin tưởng Thắng nên gã gật gù đồng ý. Say lử đử rồi mà gã còn lên lớp với tôi rằng, đã vào rừng là phải biết chấp nhận gian khổ, thậm chí tính mạng. Gã còn bảo, chỉ coi đi săn là một thú vui, chứ đừng coi đó là nghề kiếm cơm, bởi nếu sống chết vì nó thì chỉ có thất bại, thậm chí mất mạng. Rừng già sẽ đòi máu. Ngoài ra, nếu coi đi săn để kiếm sống thì những cuộc đi săn cũng trở nên ít ý nghĩa.
Buổi trưa, tôi và Thắng có mặt ở nhà Khưa. Đó là một ngôi nhà sàn khá to trên sườn Tây Côn Lĩnh, quanh năm chìm trong mây trời, sương núi. Đứng trước nhà gã, nhìn thấy đỉnh Tây Côn Lĩnh mờ ảo và ngay dưới đỉnh mờ ảo đó là những mái tôn trắng xóa của bản Chúng Phùng. Mấy năm trước, tôi đã từng cuốc bộ 2 ngày trời từ xã Túng Sán vào bản Chúng Phùng với ý định chinh phục đỉnh núi cao hơn 2400m này, nhưng thất bại. Tôi đã đi khắp bản Chúng Phùng để thuê người dẫn đường, nhưng họ đều từ chối với lý do sợ hổ và sợ… ma. Ông Bí thư bản Chúng Phùng Thào Seo Cá cũng khẳng định rằng, đại ngàn quanh Tây Côn Lĩnh vẫn còn hổ. Nhiều đêm, ông vẫn nghe thấy hổ gầm. Tôi nghe chuyện này không tin lắm, nhưng khi nghe đồng chí Lý Chỉn Sin, cán bộ Công an huyện Hoàng Su Phì khẳng định còn hổ thì tôi cũng tin là đại ngàn này còn hổ thật. Nhưng chuyện mấy lão thợ săn lão luyện đều khẳng định đã từng gặp ma trong rừng thì đúng là khó tin. Họ kể, đi săn ban đêm, cứ nghe thấy văng vẳng tiếng khóc trẻ con. Thậm chí, nhiều người còn nhìn thấy đứa trẻ với mái tóc dài thượt cứ vừa bay vừa khóc, lại vừa cười. Nghe mà lạnh gáy. Năm 2000, tôi trở lại bản Túng Quá Lìn và Chúng Phùng của xã Túng Sán, nằm dưới chân đỉnh Tây Côn Lĩnh để viết bài về những thầy cô làm nhiệm vụ cao cả trồng người. Cơn say chinh phục đỉnh Tây Côn Lĩnh lại sôi sục trong huyết quản. Nhưng mất mấy ngày loanh quanh vẫn không thuê được người dẫn đi. Người ta bảo rằng, phải đi bộ cật lực 3 ngày mới lên đến đỉnh, nhưng điều đó không khiến những anh chàng Mông có lối sống du mục nản chí, mà họ sợ có hổ và ma…
Vợ và mấy đứa con của Khưa đã kéo nhau lên nương cả. Gã nướng trà trên than rồi mới pha. Thứ trà búp San Tuyết cổ thụ hàng trăm năm tuổi đậm đà vị sương trời.
Khưa vào trong buồn lôi ra 3 khẩu súng săn, bắn đạn chì, đạn bi. Ngày trước dùng súng thoải mái, nhưng mấy năm nay, công an huyện thu gom đem đi tiêu hủy, nên gã phải giấu vào trong buồng. Gã cho tôi xem khẩu súng kíp nòng lớn khá đẹp, dài chừng 1,5 mét. Với khẩu súng này thì không một con gì có thể thoát được, nếu đứng, thậm chí bay nhảy trước nòng. Mỗi lần bóp cò, có đến hai trăm viên bi to bằng hạt gạo, hạt đỗ thấu vào tim, gan, phổi, óc... thì sao mà chạy thoát được. Cạnh đó là 7 chiếc cung tên cũ, mới đã qua nhiều đời sử dụng. Khưa treo đó để tỏ lòng tôn kính tổ tiên đã sống như những người thợ săn thiện nghệ. Trên tường nhà là đủ các loại đầu hổ, báo, gấu, khỉ, sừng hươu, nai... được nhồi rơm, khâu cẩn thận, mặt hướng về phía bếp lửa, nơi được coi là thiêng liêng nhất trong văn hoá của người Nùng. Số lượng đuôi sóc thì có đến cả ngàn, đẹp như những bông lau, chúng được cắm vào que rồi gài vào các vách gỗ. Dân tộc Nùng rất coi trọng những người đàn ông có tài săn bắn và nếu ai có nhiều đuôi sóc treo trên vách sẽ khiến đám con gái trong bản chết mê chết mệt.
Bài học vỡ lòng gã dạy cho tôi là cách sống nhiều ngày ở trong rừng mà vẫn khoẻ mạnh như thường. Ngồi nghe gã kể về những nguy hiểm rình rập có thể xảy đến trong cuộc đi săn dài ngày trong rừng sâu mà vừa ớn lạnh vừa thấy thú vị. Công tác chuẩn bị cũng khá lỉnh kỉnh, nào chăn màn, súng ống, cung tên, cuốc thuổng, dao quắm, xoong nồi, ống nhòm, đèn pin, xăng dầu, đèn lửa, thuốc chống muỗi vắt, thuốc chữa rắn độc cắn, thuốc chống sốt rét rừng...
Bài học thứ hai là thể lực. Phải rèn luyện cho đôi chân cứng như thép, lớp da bàn chân dày và dai như da trâu, nếu không, dù có đi giày leo núi cũng phồng chân, trẹo cổ chân lúc nào không hay. Để chuyến đi săn đạt hiệu quả có khi phải luồn rừng cả tháng, cuốc bộ hàng trăm cây số, chỉ toàn lội nước, vạch cỏ và leo dốc. Thể lực phải khoẻ để chống lại sương muối, gió rừng, khí độc. Nói chung là phải đối mặt với một cuộc sống vô cùng khắc nghiệt.
Bài học tiếp theo là cách sử dụng súng, cung tên. Khưa lôi cho tôi xem cả 3 khẩu súng. Một khẩu rãnh xoắn dùng để bắn thú dữ, to, 2 khẩu đạn ghém để bắn thú vừa và các loại thú nhỏ, chim muông. Bây giờ người ta ít dùng cung tên, hầu như chỉ người Lô Lô, La Chí, Mông là vẫn dùng cung tên mà thôi. Tuy nhiên, tôi vẫn phải học giương cung, để rèn luyện độ thăng bằng, vững chắc, dẻo dai của hai cánh tay. Mặc dù đi săn bằng súng, song đoàn săn vẫn đeo cung trên lưng. Bắn cung là một cái thú mà cha ông từ xưa để lại. Đúng như lời gã, khi tôi giương chiếc cung lớn, cảm giác như mình trở thành anh hùng sắp vào hang rồng cứu người đẹp trong những câu chuyện cổ tích. Cái thú của người đi săn thật lắm nhiêu khê.
Bước tập bắn nghe ra không phức tạp lắm. Hồi còn học đại học, tôi đã có một tháng lăn lộn ở Xuân Mai để tập ngắm bắn bằng súng... điện tử. Tuy chưa được thử bắn lần nào, song tôi dám khẳng định rằng, khi ngực con thú đã nằm ở giữa rãnh ngắm thì chỉ có vỡ tim mà chết. Gã hỏi tôi liệu có bắn được con sóc đang nhảy trên cành hoặc con bìm bịp đang bay từ lùm cây này sang lùm cây khác không. Tôi há hốc miệng lắc đầu. Gã bảo không nên vội vàng, còn phải học dài dài.
Bài học dài nhất, phức tạp nhất là theo dấu chân loài thú. Nhìn dấu chân, nhìn cỏ cây bị cắn, nhìn con mồi bị xé mà biết được rằng có con thú gì đang lẩn khuất quanh đó. Hành trình đi tìm dấu chân của nó hay một cuộc phục kích để hạ nó là những bài toán phức tạp nhất, cần sự kiên trì cao độ. Gã bảo với tôi: “Xem vết chân thú khó như làm bài toán nhân chia lớp 5 ấy”. Rồi gã kể, hồi đi học xóa mù, cô giáo cho bài phép tính nhân gã lại tính theo phép cộng, vậy mà vết rắn trườn hay trăn bò gã nhìn là biết ngay, vết chân nai cái hay nai đực gã cũng phân biệt được dễ dàng. Việc tìm vết chân để lần theo dấu thú phải qua kinh nghiệm thực tế chứ không thể học trong ngày một ngày hai.
(còn tiếp)
chú thích ảnh: Tác giả tập bắn súng
pha sin 在 Team Secret Facebook 的最佳解答
Secret Artifact và những pha địa chấn hoàn mỹ 😎🔥
Secret LOL
pha sin 在 Hồng Anh Kichii Official Youtube 的精選貼文
#KhiCrushLaOsin #HongAnhKichii #TunPham #LongChun
- Người trong Nam - Kẻ ngoài Bắc
Hồng Anh gọi điện troll Long Chun và Tun Phạm cười đau ruột và pha đáp trả lại cũng không kém đến từ vị trí của 2 người anh trai.
❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
❤️ Mọi Người Đăng Ký Kênh để ủng hộ Hồng Anh Kichii nhé:
https://www.youtube.com/channel/UCMoNAU9AF4InwkEen2AeoCA/featured
❤️ Xem Trọn Bộ Phim “ Khi Crush là Osin “ tại đấy nhé các tình yêu:
https://www.youtube.com/playlist?list=PLCLxHxcg0iVKjLA1xF-FKsPNPRp1RwNEn
© Bản quyền thuộc về Hồng Anh Kichii Official
© Copyright by Hồng Anh Kichii Official ☞ Do not Reup
![post-title](https://i.ytimg.com/vi/tw8yrqYvCBU/hqdefault.jpg)
pha sin 在 PM FOOD TRAVEL Youtube 的最佳貼文
Siêu Rẻ CHẢ CÁ ĐẬU ĐŨA 1K Của Bà Năm Giữa Thời Bão Giá Nổi Tiếng Quận 4 | PM FOOD
__
Món ăn hôm nay mà tụi mình gởi đến cả nhà là món Chả Cá Đậu Đũa đó cả nhà, mà giá của món Chả Cá Đậu Đũa này chỉ có 1K thôi. Nếu vừa rẻ, mà càng vừa ngon thế thì món này cũng đáng là 1 trong những Món Ngon Q4 rồi đúng không cả nhà ^_^. Ngày quay này thật là mưa gió và thật may mắn thì cũng trời quang mây tạnh và tụi mình cũng hoàn thành clip này ? , món ăn đơn giản hôm nay chính là các món xiên que của xe cá viên chiên Bà Năm, nhưng song song đó là một món rất đặt biệt do chính bà Năm làm chả cá đậu đũa mà giá tiền thì lại siêu rẻ giữa thời bão giá này đi khắp Sài Gòn có lẽ không có nơi nào bán đồ ăn giá 1k nữa?, các loại cá viên chiên, bò viên thì 5k 1 xâu, xúc xích 15k. Các loại đồ ăn bà lấy của Tân Việt Sin food nên ăn rất ok, dầu ăn chiên vàng nên tăng độ thơm ngon cho món ăn, chả cá đậu đũa ko to ko nhỏ dai dai ngọt ngọt của cá,thơm thơm lờ lợ của đậu đũa chấm kèm sate tương ơt, tương đen được bà pha chế lại càng làm món ăn bà thêm đặc trưng, mọi người ai ở gần đây ghé ủng hộ món Chả Cá đậu đũa rẻ nhất Sài Gòn của Bà Năm để bà có thể về nhà nghỉ ngơi sớm hơn nha cả nhà ơi!!
__
? Các món ăn vỉa hè ? https://bit.ly/2CcK0nM
__
?Địa chỉ: Đối Diện Số 6 Vĩnh Hội, P. 4, Q. 4 (Trước quán Cafe Cub)
?Bản Đồ: https://g.page/cafecub?share
?Số Điện Thoại: 093 625 8390 (Bà Năm)
?Thời gian: 17H30 - Hết
?Giá:
- Chả Cá Đậu Đũa: 1K/Viên
- Cá Viên, Bò, Trứng Cút: 5K/Xiên
- Xúc Xích, Hồ Lô: 10K/Xiên
- Xúc Xích Phô Mai: 15K/Xiên
__
?Fanpage: https://bit.ly/31B4mTk
?Group: https://bit.ly/2GQ1oRX
?Facebook Phú: https://bit.ly/2wVorFW
?instagram: https://bit.ly/2kPAqCl
__
Liên hệ hỗ trợ, hợp tác:
?Email: trongdien2003@gmail.com
?Để hỗ trợ tụi mình xin Donate qua MoMo: 0776171988
?Để hỗ trợ tụi mình xin Donate qua Paypal: http://bit.ly/30d3MdZ
__
VIDEO thuộc bản quyền PM FOOD TRAVEL, vui lòng không REUP dưới mọi hình thức.
#PMFood #ChảCáĐậuĐũa #MónNgonQ4
![post-title](https://i.ytimg.com/vi/sYLwrSBHNcA/hqdefault.jpg)
pha sin 在 Quang Cuốn Youtube 的最佳解答
Theo dõi kênh Quang Cuốn tại:
► Liên hệ quảng cáo : booking@box.studio
► Shop acc : https://shopquangcuon.vn
► http://bit.ly/QuangCuonChannel
Để theo dõi, ném đá cũng như cập nhật thông tin mới nhất của Quang Cuốn
► Facebook : https://www.facebook.com/quangcuonn
► Instagram : https://www.instagram.com/quangcuon/
► Fanpage : https://www.facebook.com/OfficialQuangCuon
► Group: https ://www.facebook.com/groups/tapdoanphancuon
---------------------
If any owners has an issue with any of the uploads please get in contact (booking@box.studio) and it will be deleted immediately. Thank you for your coopertation.
Nếu có bất cứ vấn đề liên quan đến bản quyền nội dung, hình ảnh... các bạn vui lòng liên lạc mình theo địa chỉ (booking@box.studio) để giải quyết nhé. Mình sẽ cùng nhau làm việc nhanh và trên tinh thần hợp tác nhất !
---------------------
#quangcuon
© Bản quyền thuộc về Quang Cuốn
© Copyright by Quang Cuon ☞ Do not Reup
![post-title](https://i.ytimg.com/vi/V1J_bEtjAQQ/hqdefault.jpg)
pha sin 在 Hug Thailand - Facebook 的推薦與評價
Pha Sin is a traditional Thai cloth worn around women's waist. Through the structural and colorful prints, this type of cloth tell stories of races,... ... <看更多>
pha sin 在 Jeff Chang - Pie Pha Wo Sang Sin (張信哲- 別怕我傷心) 的推薦與評價
![影片讀取中](/images/youtube.png)
Jeff Chang - Cang Sin Ce - Pie Pha Wo Sang Sin (張信哲- 別怕我傷心)Hi All... please: Subscribe! : https://bit.ly/2ZDzG1z Turn on the ... ... <看更多>
pha sin 在 The Pha Sin, is made of three separate layers, they are woven ... 的推薦與評價
Oct 31, 2013 - The Pha Sin, is made of three separate layers, they are woven together and each section has a different pattern so that a person is able to ... ... <看更多>