Vài tấm ảnh chụp Hoàng hôn và Biển cuối chiều
#xt20 #vietnam #myhometown #Chuyentoidi #laclost
同時也有10000部Youtube影片,追蹤數超過2,910的網紅コバにゃんチャンネル,也在其Youtube影片中提到,...
「chuyentoidi」的推薦目錄:
- 關於chuyentoidi 在 Lạc Facebook 的最讚貼文
- 關於chuyentoidi 在 Lạc Facebook 的最佳貼文
- 關於chuyentoidi 在 Lạc Facebook 的最讚貼文
- 關於chuyentoidi 在 コバにゃんチャンネル Youtube 的最佳貼文
- 關於chuyentoidi 在 大象中醫 Youtube 的最佳貼文
- 關於chuyentoidi 在 大象中醫 Youtube 的精選貼文
- 關於chuyentoidi 在 xt20的推薦,DCARD、MOBILE01、PTT ... - 社群網紅家電電器推薦指南 的評價
- 關於chuyentoidi 在 xt20的推薦,DCARD、MOBILE01、PTT ... - 社群網紅家電電器推薦指南 的評價
- 關於chuyentoidi 在 xt20的推薦,DCARD、MOBILE01、PTT ... - 社群網紅家電電器推薦指南 的評價
chuyentoidi 在 Lạc Facebook 的最佳貼文
Bài thi của bạn Quỳnh Mon trong cuộc thi #AKITABI . Một góc nhìn rất thú vị về tình yêu động vật , đặc biệt là với nhưng chú cún. :3
AKITABI - Câu Chuyện Mùa Thu.
#Chuyentoidi #TABIStories #laclost #ytabi
-----------------
HỒNG TUYẾT
Lần đầu tiên tôi gặp Hồng Tuyết là vào một chiều thu tháng mười. ‘Ta gặp nhau một chiều thu tháng mười’… Nghe giống lời bài hát của Tiên Tiên phải không? Chỉ khác mỗi cái Hồng Tuyết chẳng nhìn tôi cười mà… nhe răng dọa nạt.
- Này, hai đứa chơi gì thế?
Hồng Tuyết đang đuổi nhau chạy qua những cái ống cống bỏ không. Nghe thấy tiếng tôi, chúng sững lại, giương đôi mắt lên ‘đề phòng’. Với bản tính ‘bạo chó’ sẵn có trong người, tôi tiến về phía chúng, miệng ngoác đến tận mang tai kèm theo vẻ mặt thảo mai hết sức có thể. Nhưng chỉ vừa bước được vài bước, Tuyết đã chồm lên, sủa ầm ĩ. Còn Hồng đứng yên, nhe răng gầm gừ. Biểu hiện của chúng tương đối rõ ràng: ‘Ngon thì nhào vô’… Thú thật là tôi thấy mình chả ‘ngon’ mấy, nên tôi quyết định chuồn êm.
- Được rồi, hai đứa cứ tiếp tục đi…
Vừa nói tôi vừa lùi chầm chậm, cố gắng giữ nụ cười ‘dĩ hòa vi quý' đang dần trở nên méo mó trên môi. Ánh mắt Hồng Tuyết không rời tôi lấy một giây. Cảm tưởng như chỉ cần tôi cử động nhanh hay chậm hơn chút xíu thôi, hai đứa sẵn sàng lao đến dạy cho tôi bài học về phép lịch sự khi dám xen vào cuộc vui của chúng một cách sỗ sàng. Tôi quay đi, bước về phía trước với vẻ bình thản gượng gạo. Mỗi lần ngoảnh lại lại bắt gặp hai cặp mắt kia đang nhìn mình vô cùng ‘trìu mến thân thương’. Hmmm, 'màn chào hỏi' xem chừng không thể ấn tượng hơn...
Từ hôm phát hiện con đường mới đến trường có Hồng Tuyết, tôi hay đi đường này hơn, dù nó vòng vèo thêm một đoạn. Sau buổi đầu kém duyên, buổi sau tôi đã tự rút kinh nghiệm, không liều mình xông lên phá đám nữa. Tôi chỉ đơn giản là đi qua, nhìn chúng chơi và chào một câu.
- Hai đứa lại chui ống cống đấy à?
Hồng Tuyết quay ra ngó tôi trân trân như muốn bảo: ‘Lại? Người – như – chị sẽ không bao giờ hiểu được cái thú của việc chui ống cống đâu!’
- Sao hôm nay hai đứa không chui ống cống nữa?
Hồng nằm trên nóc cống lim dim sưởi nắng, nghe thấy tiếng tôi, nó he hé mắt nhìn rồi nghiêng đầu đi chỗ khác. Tuyết đang lăn tròn trên đất, vụn cỏ khô bám đầy lông, nghển cổ về phía tôi ra điều lý sự: ‘Chị nghĩ bọn tôi chỉ có mỗi trò chui ống cống thôi chắc?’
- Ô hôm nay hai đứa lại chơi ống cống rồi à?
Lần này cả hai nhất trí dành cho tôi ánh mắt như thể tôi là thứ phiền toái nhất đời. Hê hê chẳng sao, tôi dần thích trò ‘gây phiền’ này. À nhân tiện, tôi sẽ kể một chút về ‘nguồn gốc’ ra đời của cái tên Hồng Tuyết. Đấy là tên tôi đặt cho chúng trên đường trở về ký túc sau hôm đầu, một phần dựa vào màu lông của hai đứa. Đứa lông trắng như tuyết nên gọi là Tuyết. Đứa còn lại lông vàng… Ừm… Tôi đã định gọi nó là Quýt hay Mật ong rồi. Nhưng lẩm nhẩm đọc thấy chẳng ‘ăn rơ’ gì với tên đứa kia... Nghĩ một hồi, mắt chợt sáng lên. Hay gọi là Hồng nhỉ? ‘Hồng Tuyết’ nghe vẻ cũng thuận thuận tai. À mà chờ đã. Sao thấy quen quen… ‘Hồng Hồng Tuyết Tuyết. Mới ngày nào còn chưa biết chi chi. Mười lăm năm thấm thoắt có xa gì. Ngoảnh mặt lại đã tới kỳ tơ liễu…’. Trong đầu tôi chợt vang lên giọng ngâm của người ca nương đã luống tuổi, cùng tiếng phách đệm, đàn đáy, trống chầu miên man không dứt... Tôi không kìm được, cười ngặt nghẽo ngay trước cổng ký túc mặc những ánh nhìn khó hiểu lướt qua. Hồng Tuyết à Hồng Tuyết, trùng hợp… Chỉ là trùng hợp thôi...
Ngày thứ mười, lúc tôi đi ngang qua thấy Hồng Tuyết đang đào đất. Một đứa hì hục cào xới, một đứa dụi dụi mõm như đang tìm thứ gì đó. Tôi đứng im quan sát chúng một lúc cho đến khi chúng bỏ cái lỗ vừa đào và chuyển sang một chỗ khác để tiếp tục, tôi mới nhận ra hai đứa này chỉ đang chơi tào lao chứ chẳng hề đào ra được thứ gì gọi là ‘kho báu’ cả. Tôi thò tay vào túi lấy vài chiếc xúc xích chìa về phía chúng và bảo:
- Nghỉ tay ăn tí đi?
Hai đứa ‘dừng hình’, ngẩng lên nhìn tôi ngờ vực. Biết chúng sẽ chẳng thể nào nhào tới và ăn ngấu nghiến thứ tôi đưa nên tôi bóc vỏ sẵn, để ở vệ đường rồi làm bộ nhẩn nha bước tiếp. Kì thực, vẫn len lén quay lại nhìn. Thấy Hồng Tuyết chạy đến, ngửi ngửi mấy cái rồi ngó theo tôi. Cứ ngửi, rồi ngó, ngửi rồi ngó, cho đến tận khi tôi đi khuất hẳn. ‘Ây gu, chắc hai đứa đang phải đấu tranh nội tâm dữ lắm để bảo vệ tôn nghiêm của loài chó nhỉ?!’. Tôi thích chí ngâm nga mấy giai điệu vu vơ, lòng tự biết mình ‘tiểu nhân’ khi giở trò ‘mua chuộc’ bằng đồ ăn giữa ban ngày ban mặt… Nhưng biết sao được? Mười ngày rồi, tôi cũng chỉ nghĩ ra được cách này thôi. Nếu nói ‘tiểu nhân’, quả thực tôi đã phơi bày được vẻ tiểu nhân một cách triệt để, vậy cũng xem như rất nỗ lực rồi…
Hôm sau trở lại, (đương nhiên) xúc xích đã không còn. Hồng Tuyết đang chơi trò ‘thế giới cuồng quay’. Ờm… chính là xoay vòng vòng để tự cắn đuôi của mình ấy. Cả hai trông rất phấn khích…
- Xúc xích ngon không?
Tuyết là đứa phản ứng đầu tiên với câu hỏi của tôi. Nó tiến lại phía tôi một chút. Hồng thì đứng nguyên tại chỗ. Ánh mắt hờ hững hơn. Tôi thò tay vào túi. Chợt thấy cái đuôi của Tuyết khẽ phe phẩy. OH MY GOD. Nó… vẫy đuôi với tôi! Vừa lúc đó Hồng bước lên, quay sang nhìn Tuyết. Cái đuôi bỗng chốc 'cứng đơ’. Tôi phì cười, lờ mờ nhận ra Hồng đang ‘nạt’ Tuyết. Nó tuy bé hơn nhưng lại 'có uy'. Còn điệu bộ cụp tai, huơ huơ chân cào lảng tránh của Tuyết đã tự ‘bóc mẽ’ bản thân chỉ là đứa 'đàn em' to xác mà thôi.
Tôi lấy từ túi ra một quả bóng cao su, ném về phía hai đứa. Ngay lập tức, Hồng Tuyết chạy theo quả bóng. Đuôi ngoáy tít mù, hoàn toàn phủi sạch tất cả những làm màu, làm giá, làm cao trước đó. Tôi nhìn theo, chép miệng tiếc rẻ… Bao nhiêu công ‘diễn xuất’ vậy mà…
Sau vài phi vụ ‘mua chuộc’ thành công, tôi đã có thể ngồi vệ đường ‘nói chuyện’ với hai đứa. Thật ra phần lớn vẫn là tôi ‘lải nhải’ còn chúng mải chơi đùa với quả bóng tôi cho. Hình như chúng quên mấy trò ống cống, đào đất luôn rồi. Quả bóng được ‘sủng ái’ nhiều quá, chả mấy đã cũ mèm, lỗ chỗ đầy dấu răng trông khá cám cảnh. Ngồi nhìn hai đứa chơi, tôi dần phát hiện ra vài điều hay ho về chúng. Hồng là đứa ‘trầm tính’, khó gần. Dù thân quen thì nó cũng có vẻ gì đó hơi nhút nhát. Ngược lại, Tuyết là đứa bắng nhắng, háu ăn, ham chơi vô độ, tính có phần hiếu thắng nhưng lại rất ‘nể’ Hồng. Tôi chưa bao giờ thấy hai đứa tranh giành hay gây lộn cái gì. Phần lớn đều do Hồng nhường trước. Nhà hai đứa ở cách bãi đất chúng thường chơi khoảng vài trăm mét - tôi biết được nhờ có hôm nán lại nhìn tụi nó chạy về. Tuy chưa bao giờ gặp chủ của cả hai nhưng tôi đoán họ là người tốt. Dựa vào đâu ý hả? Bộ lông mượt mà kia, thân mình khỏe mạnh kia và hàng giờ liền rong chơi bay nhảy, đến bữa chỉ việc phi về 'oánh chén', xong bữa lại cắp mông chạy đi, người chủ như vậy còn không tốt nữa hay sao?! ^^
Những ngày cuối thu, con đường đến trường dường như quạnh vắng hơn. Bầu trời vẫn trong xanh nhưng nắng đã thêm phần hanh hao và gió cũng dần trở lạnh. Sắc vàng trên hàng cây bắt đầu thưa thớt, bãi đất trống phía trước cỏ đã lụi hết, chuyển màu xơ xác đỏ khô. Hồng Tuyết vẫn loăng quăng đùa nghịch như mọi khi. Hôm nay tôi mang cho hai đứa mấy cái bánh quy. Trong lúc nhìn chúng ăn, tôi bỗng nhận ra mình chưa bao giờ gọi chúng bằng cái tên tự đặt cả. Tôi chỉ âm thầm dùng để phân biệt hai đứa thôi. Tò mò nổi lên, tôi thử gọi:
- Hồng Tuyết này!
Và đây là phản ứng của chúng khi lần đầu được nghe tên tiếng Việt...
Nguồn: bài dự thi #AKITABI của bạn Quỳnh Mon .
Còn vài ngày nữa là tụi mình sẽ đóng nhận bài thi #akitabi rồi, em tham gia thì tham gia mau thôi nào!!!
chuyentoidi 在 Lạc Facebook 的最讚貼文
BÀI VIẾT ĐANG DẪN ĐẦU LƯỢT LIKE VÀ SHARE TRONG CUỘC THI AKITABI-CÂU CHUYỆN MÙA THU
--------------------
THU CON CHÓ :>
Theo wikipedia : Mùa thu là một trong bốn mùa có trên trái đất và một số hành tinh. Nó là giai đoạn chuyển tiếp từ mùa hạ sang đông...
Continue Reading
AKITABI - Câu Chuyện Mùa Thu
--------------------
THU CON CHÓ :>
Theo wikipedia : Mùa thu là một trong bốn mùa có trên trái đất và một số hành tinh. Nó là giai đoạn chuyển tiếp từ mùa hạ sang đông
Còn theo toy : Năm nào cũng có mùa thu, nhưng không phải mùa thu nào cũng giống nhau. Năm 20 ta có mùa thu đẹp nhất.
Năm 20 toy có một mùa thu không hoa sữa, một mùa thu không cốm xanh. Mùa thu 20 toy vẫn cô đơn -))
" Đẹp nhất của tuổi trẻ chưa chắc là tình yêu. Đẹp nhất của tuổi trẻ có lẽ là hình ảnh một mình đi qua những tháng ngày cô đơn " toy không hề buồn vì toy cô đơn. Toy vẫn sống vui vẻ, cười nói mỗi ngày -)) mẹ dạy toy phải yêu đời, toy học điều đó từ mẹ. Và hình như tới giờ, cái việc yêu đời quá thể của toy, làm cho mọi chuyện lúc nào cũng suy nghĩ tích cực, rất tích cực -)) làm cho cuộc sống này toàn màu hồng thế nên toy cũng chẳng cần ai bên cạnh để cùng đi hết cái thanh xuân này cả... -))
Nhưng cũng có Nhiều khi, trong những tháng ngày chông chênh ấy, cũng nghĩ mình cần 1 ai đó bên cạnh, để dựa, để bớt mệt mỏi, bớt lạnh. Nhưng bây mới biết không hơn không kém mình chỉ cần một bức tường là đủ. Để khi mệt thì dựa, khi lạnh thì lấy ra che -)) và tự thấy một mình vẫn ổn, vẫn kiên trì và nhẫn nại với cô đơn -))
Cũng vào mùa thu này, bạn toy đã chọn cô đơn. Người ta nói, nếu chia tay thì đừng chọn mùa thu. Bởi nó đẹp nhưng lại làm ngta cảm thấy buồn da diết. Nhưng một khi đã quá mệt mỏi, không thể cùng nhau nắm tay đi tới cuối con đường, thì mùa nào cũng vậy, chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến. Có chia li nào không xót xa, có tình yêu nào mà không nước mắt. Nhưng Sự lựa chọn ấy chẳng hề sai, nó đã mệt mỏi quá lâu rồi, và nó cần một lối thoát. Nếu có đau thương thì tình bạn lúc nào cũng ở đây để lấp đầy nụ cười vào những nước mắt của tình yêu... à và theo toy mùa thu đẹp lắm -)) hãy ctay vào mùa thu -)) một mùa thu cô đơn đầy màu sắc :>
Mùa thu như một cô gái lãng mạn và bao dung. Mùa thu có nắng, có gió, mọi cảnh vật đều thay đổi chỉ sau một đêm, như có phép thuật, những cái cây đổi lá vàng một cách kì diệu. Nhưng cũng sau một đêm, một cơn mưa, cây trụi lá -)) chỉ còn lại cành cây xơ xác và con đường trải đầy lá vàng chăng kín lối về. Mùa thu đẹp, nhẹ nhàng, nhưng mỏng manh lắm. Thu rồi cũng qua thôi, chỉ kịp giữ chiếc lá ngân hạnh trong tay, để gió không cuốn đi chút thu cuối cùng...
Em đã sống trọn vẹn trong mùa thu 20 này rồi. Thu đến rồi đi, níu kéo làm chi cho ngày bận rộn. Hãy sống bằng cả trái tim, mọi thứ đều sẽ tốt đẹp thôi ! Cùng cô đơn bước tiếp những tháng ngày tươi đẹp phía trước, cứ mỉm cười và bước tiếp, biết đâu được vào một ngày đẹp trời hoặc là giông bão, tình yêu lại đột ngột tìm tới mình lúc nào không hay...
Lời cuối dành cho ngiu của toy trong tương lai nếu anh có tồn tại -)) : "anh đừng có lo -)) ngiu anh đã sống rất vui vẻ, tự do và hạnh phúc với cô đơn -)) em có thể tự mình lo cả thế giới của em cho tới khi nào gặp anh, thì mong anh hãy thay thế bức tường để bảo vệ em và cùng em đi qua những mùa thu sau này :> xincamon :> " lvoe ♡
#chuyentoidi #TABIStories #laclost #ytabi