Như Đoá Hoa Sương ( Truyện “chắc là” Ngắn | Gào )
Phần 10: “Tại sao tình yêu đến cuối cùng, vẫn luôn phải có ai đó hy sinh bản thân mình vậy?”
Khi chúng ta đắm chìm trong cuộc tình của hiện tại, chúng ta sẽ cảm thấy rằng thời gian mình đang có cho cuộc tình này thật dài.
Ai cũng vậy, lúc đang yêu đều chẳng còn tỉnh táo.
Dù người ngoài có nói thế nào, cũng không tin rằng mình đang lang thang trong cõi mộng.
Tôi đã từng thấy rất nhiều người làm kỷ niệm tình yêu 1 tuần, 2 tuần, 3 tuần, 1 tháng, 2 tháng… Họ hay nói rằng: Không quan trọng ở bên nhau bao lâu? Quan trọng là chọn được đúng người mình muốn gắn bó và xem đó là cả cuộc đời.
Thế rồi, phần lớn trong số đó, đều chia tay cả.
Những cái kỷ niệm yêu nhau vài ngày ấy trong mắt thế gian bỗng trở nên buồn cười biết mấy? Năm dài tháng rộng, chúng ta đều mơ hồ về tương lai. Ai dám chắc ngày mai tình cảm mà ta cho rằng sâu đậm ngày hôm nay sẽ không hề sai khác? Lúc đang yêu thì ai cũng muốn “trọn đời trọn kiếp”… Nhưng đâu dễ dàng có thể “trọn đời trọn kiếp” bên nhau?
Tôi quen biết anh đã được vài năm. Những năm trước đây, nhìn về phía anh với lòng ngưỡng mộ của một đứa trẻ mới bước vào đời. Bằng một cách nào đó, số phận đã kéo tôi vào cuộc tình này. Với tôi là tình cảm thanh xuân đầu đời thuần khiết nhất. Với anh nó là gì, tôi chưa từng muốn hỏi. Tôi đem đoạn thời gian chúng tôi yêu nhau ngắn ngủi, ngơ ngốc đặt cạnh mối tình của anh với Như Hoa. Rồi vô thức đưa tay lên sờ vào bụng mình… Tôi bỗng nhận ra khi Như Hoa mang thai và kết hôn với anh, cô ấy cũng ở tầm tuổi của tôi lúc này, mới ngoài hai mươi tuổi.
Tôi may mắn hơn chị ấy, là Mặt Trời rất chào đón đứa con này. Còn chị ấy, những năm tháng đó, đã sống như thế nào nhỉ? Khi mà bị chính cha đẻ của đứa con trong bụng mình ruồng bỏ? Lần đầu tiên người phụ nữ trong tôi thổn thức, thương cảm với quãng thời gian đau đến cháy lòng ấy của Như Hoa.
Hơn cả cái gọi là “tình địch”, chúng tôi đều là đàn bà và bây giờ, đều là “mẹ”. Nỗi cô đơn dằng xé khi mang thai đầy hờn tủi lại bị người đầu gối tay ấp bên mình hôm nào rũ bỏ. Quả thật chẳng dễ nói thành lời.
Có lẽ những gì Như Hoa đi qua còn nhiều hơn những gì tôi biết. Thế mà chỉ hình dung nhiêu đó thôi, đặt mình vào vị trí ấy đã đủ thấy rất hoang mang. Lờ mờ trong tôi, với sự đồng cảm dành cho Như Hoa của những năm tháng hai mươi đầy non nớt… Tôi cảm giác như mình hiểu được… Đó là sự bất an, hoang mang vô định. Chắc hẳn nó dày xéo và đau đớn lắm.
Sau buổi tối ngày hôm ấy, tôi đã thử, khi que thử thai hiện lên hai vạch đỏ… Mặc dù đã gần như biết trước kết quả, nhưng cả cơ thể tôi vẫn run lên một nỗi sợ hãi như muốn vỡ oà.
Nếu giả dối, tôi có thể chia sẻ rằng đó là cảm giác hạnh phúc khi chắc chắn rằng mình đã mang thai đứa con của người đàn ông mình yêu.
Nhưng nếu thành thật, thì sự run rẩy ấy của tôi, không phải là hạnh phúc.
Nếu thành thật với chính bản thân mình lúc đó, tôi biết rằng mình vẫn có chút mong chờ một kết quả… khác đi. Vẫn hy vọng que thử thai chỉ hiện lên một vạch. Vẫn trông chờ rằng chỉ là do mình quá stress nên bị trễ kinh mà thôi.
Tôi, như đã chia sẻ rất nhiều lần trước đây, chưa từng sẵn sàng để bước vào hôn nhân. Càng chưa từng nghĩ mình sẽ làm mẹ sớm như vậy. Tôi rõ ràng không phải là người con gái nữ chính ngôn tình để có thể nhảy cẫng lên vui mừng vì cái thai ngoài dự kiến. Tôi đã uống thuốc mà. Tại sao? Lẽ nào là số phận?
Nhưng tôi cũng chưa từng có ý định sẽ từ bỏ đứa trẻ này. Chỉ là chút bất an rất thường tình khi cuộc đời mình bỗng nhiên va vào một người rồi đi chệch hoàn toàn quỹ đạo vốn đã định trước.
Yêu một người đậm sâu. Yêu một người hết lòng. Yêu bằng trái tim nóng bỏng. Yêu với thanh xuân nhiệt huyết. Yêu cùng đam mê mãnh liệt…
Tất cả những điều đẹp đẽ đó, đâu cứ phải kết thúc bằng một đám cưới và những đứa trẻ chứ?
Ai cũng có cuộc đời và ước mơ rực rỡ của riêng mình.
Sao người ta không thể cứ yêu nhau và bên nhau thôi? Và cứ mỗi người vẫn có thể vừa yêu vừa theo đuổi hoài bão của riêng mình?
Tại sao tình yêu đến cuối cùng rồi thì vẫn luôn phải có ai đó hy sinh bản thân mình vậy?
Tôi không hiểu.
Nhưng giờ đây, em bé đã ở trong bụng tôi rồi. Dù chưa sẵn sàng, tôi cũng cần phải hiểu rằng điều đó đó đã đến.
Anh rất vui mừng khi nhận tin que thử thai đã hiện lên hai vạch. Thậm chí còn thốt lên: “Tuyệt Vời!”, không quên dặn tôi rằng cần phải đi khám thai để biết em bé đã bao nhiêu tuần tuổi. Anh có vẻ vô cùng vô cùng hạnh phúc vì chuyện này. Niềm hạnh phúc có chút gì đó trẻ thơ, đơn thuần, khác hẳn anh của thường ngày mà tôi từng biết.
Anh còn nói với tôi rằng:
- Có lẽ đến lúc, anh nên gặp bố mẹ em rồi. Em có thể sắp xếp một buổi ăn tối với bố mẹ, để anh có thể chào hỏi hai bác chứ?
Mặt tôi nghệt ra. Mọi thứ diễn tiến quá nhanh và đi quá xa những gì tôi kỳ vọng. Tôi ấp úng:
- Ừm… Để… em nói chuyện với bố mẹ trước… Uhmm… Anh cũng biết hoàn cảnh nhà em mà… Nó… có hơi phức tạp một chút. Vì… bố mẹ em mỗi người ở một nhà…
Anh nhìn tôi với ánh mắt đầy cảm thông, nhẹ nhàng đáp:
- Ừ babe, anh hiểu mà. Em cứ sắp xếp, báo anh trước một tiếng là được.
Tôi gật đầu. Có lẽ vẻ mặt bần thần của tôi khiến anh chú ý. Anh vuốt tóc tôi rồi khẽ nói:
- Chúng ta đều đã trải qua những chuyện không hoàn hảo. Hãy cho con một gia đình hoàn hảo nhất mà anh và em có thể.
Tôi không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Anh mỉm cười nhìn tôi. Ánh mắt sâu thẳm như đại dương. Như Hoa nói đúng, chỉ cần nhìn sự dịu dàng của anh lúc này… Tôi biết… chắc chắn anh sẽ là một người cha tốt.
Có lẽ rất nhiều người nếu biết tâm trạng tôi vào thời khắc này, đầy hoang mang và rất nhiều gợn sóng, sẽ đặt câu hỏi rằng: “Rốt cục, An Sương, mày có bị điên không?”
Hàng triệu cô gái trên thế gian này chỉ hy vọng có thể hạnh phúc khi người mình yêu ở bên, mong chờ đứa con của cả hai chào đời.
Còn tôi lúc này, chỉ cảm thấy mình như đang lạc vào một giấc mơ vô thực. Không phải là cơn ác mộng, nhưng cũng không cảm giác đây là giấc mơ đẹp. Chỉ có một điều duy nhất bao trùm xung quanh tất cả, đó chính là cảm giác không - chân - thật chút nào.
____________
Tôi hỏi mẹ rằng, liệu tôi có thể ngủ cùng mẹ một đêm không? Có rất nhiều điều tôi muốn tâm sự cùng mẹ. Chuyện này, chỉ có thể hỏi mẹ được thôi. Mẹ không chỉ là mẹ. Bà còn là người bạn lớn nhất cuộc đời tôi. Người duy nhất trên cuộc đời tôi có thể yên tâm chia sẻ mọi điều mà không cần lo lắng về bất kỳ sự phán xét nào.
Mẹ nói tôi qua nhà mẹ đi. Tôi ngạc nhiên hỏi mẹ:
- Còn chú Kiên thì sao? Không phải con sang thì hơi bất tiện?
Mẹ mỉm cười nói mẹ và chú đã chia tay rồi. Tôi không ráng hỏi thêm, vì sợ làm mẹ chạnh lòng. Từ khi bố có vợ và con mới, mẹ đã yêu và chia tay tới hai lần rồi.
Vì mẹ vẫn còn trẻ và đẹp lắm, nên người ngoài nhìn vào thấy mẹ yêu đương thay đổi nhiều lần, đa số đều không thiện cảm. Ở xã hội này, không cần biết bạn sống tốt ra sao, người ta cũng chẳng có thời gian quan tâm cuộc sống của bạn vốn dĩ nhiều mệt mỏi thế nào, họ chỉ nhìn bề ngoài rồi buông lời phán xét cay nghiệt. Đó là thói đời vốn dĩ ta chẳng thể nào thay đổi.
Có rất nhiều tiếng xì xào xung quanh mẹ tôi. Rằng mẹ lẳng lơ nên mới mang thai tôi khi mới mười bảy mười tám tuổi như thế, chứ người bình thường, con gái nhà lành ai lại vậy bao giờ? Rồi lại còn ly dị chồng. Đàn bà đa tình, không an phận như thế, đàn ông nào chịu nổi? Bằng chứng là ly hôn xong cặp hết thằng này thằng nọ. Còn đuổi cả con gái ruột ra riêng ở để có chỗ hú hí với đủ loại nhân tình.
Nhưng tôi nể mẹ lắm. Vì dù đứng trước ngần đó những lời cay nghiệt không đúng về mình, mẹ vẫn bình tĩnh lặng thinh, sống cuộc đời riêng mình chưa bao giờ lên tiếng thanh minh hay giải thích. Dù mẹ có ở bên bao nhiêu người đi chăng nữa, mẹ vẫn luôn nhận được sự tôn trọng từ bố tôi và tất nhiên cả tôi nữa. Mẹ từng nói:
- Không quan trọng người khác nghĩ về mình như thế nào. Quan trọng mình biết mình là ai và mình nghĩ về chính mình ra sao.
Từ lâu tôi đã nhận ra, người phụ nữ mà tôi muốn trở thành, hình mẫu Nữ Cường Nhân mà tôi luôn khát khao đạt được, gần tôi nhất, chính là Mẹ.
Lance Conard đã từng nói một câu mà tôi rất thích, vì nó rất đúng với những gì tôi nhìn thấy ở mẹ của mình: “I can imagine no heroism greater than motherhood”
( Tôi có thể tưởng tượng không có chủ nghĩa anh hùng nào vĩ đại hơn tình mẫu tử )
Tối hôm ấy, tôi nằm ôm mẹ, hai mẹ con thủ thỉ chuyện trò. Tôi thì thầm với mẹ:
- Mẹ ơi, con đã thử rồi, là hai vạch. Con có em bé rồi.
Mẹ đặt tay lên tay tôi đang ôm lấy mẹ, vỗ nhẹ:
- Ừ.
Tôi ngước mắt lên ngạc nhiên nhìn mẹ:
- Sao mẹ lại “Ừ” thôi.
Mẹ mỉm cười:
- Ừ thì mình có em bé thì mình đẻ thôi.
Tôi lại dúi đầu vào trong lòng mẹ, giọng hờn trách:
- Sao mẹ chẳng giống mẹ người ta? Mẹ phải mắng con chứ? Mẹ phải tra hỏi nhiều một chút chứ?!
Mẹ vẫn mỉm cười nhẹ nhàng đáp:
- Con cái có là chuyện tốt mà. Có nhiều người bây giờ muốn có con còn cầu chẳng được. Có gì đâu mà phải tra hỏi nhiều?!
Tôi lại hỏi mẹ:
- Mẹ không hỏi bố đứa trẻ thấy sao? Tương lai con tính thế nào? Mẹ không thắc mắc à?
Mẹ đáp:
- Người ta chỉ thắc mắc chuyện tương lai nếu người ta không có niềm tin vào đối phương và hiện tại. Mẹ tin ở con nên mẹ sẽ ủng hộ con dù con quyết định như thế nào. Bố của đứa trẻ dù có quyết định ra sao, mẹ cũng không cảm thấy là chuyện lớn. Con mang thai cháu của mẹ chứ có phải cậu ta đâu.
Nói rồi mẹ bật cười. Tôi cũng vì tiếng cười hào sảng của mẹ mà cười theo lúc nào không hay.
- Mẹ nói chuyện buồn cười thật đấy. Nói như mẹ thì đàn ông như công cụ … phối giống sinh sản ấy. Có bầu rồi thì đàn ông có cũng được, không có cũng không sao à?
Mẹ lấy tay búng vào trán tôi:
- Con bé này! Linh tinh! Qua miệng cô nói thành kinh quá đấy! Ý mẹ không hẳn là như vậy.
Tôi tủm tỉm:
- Con đùa thôi mà. Có hai mẹ con thôi mà mẹ làm gì mà như thật.
Mẹ nói tiếp:
- Hai người yêu nhau, sẵn sàng ở bên nhau và xây dựng gia đình với những đứa trẻ, là điều may mắn, hạnh phúc nhất. Nhưng nếu một trong hai người chưa sẵn sàng bước lên trạng thái mới của mối quan hệ, thì không nên áp lực phải thế này thế kia để tất cả cùng mệt mỏi.
Tôi đáp lại mẹ:
- Anh Minh muốn gặp bố mẹ. Có lẽ, người chưa sẵn sàng… là con.
Mẹ xoa đầu tôi an ủi:
- Không sao… cậu ấy muốn gặp, thì gặp thôi. Cũng nên chào hỏi nhau một chút, không phải sao?
Tôi ôm lấy mẹ thật chặt:
- Nhưng… mẹ ơi… con chưa muốn lấy chồng đâu. Con không muốn cưới chạy bầu… Con… có thể cứ yêu và sinh con thôi được không?
Mẹ từ tốn đáp lại câu hỏi của tôi:
- Bất cứ điều gì con muốn, mẹ sẽ luôn ủng hộ.
Tôi hỏi mẹ:
- Mẹ không sợ người ta sẽ đàm tiếu sao?
Mẹ đáp:
- Mẹ chỉ sợ con gái mẹ buồn. Miệng mồm thiên hạ mẹ không quản họ, mẹ cũng không muốn con gái mẹ phải sống theo nguyện vọng của thiên hạ, để vui lòng đám người xa lạ ngoài kia. Mẹ chỉ lo lắng con còn trẻ, không chịu nổi áp lực. Chứ mẹ tầm này rồi, sóng gió nào không từng trải qua. Sao có thể vì dăm ba lời nói của người dưng mà lại khiến con cái mình khổ sở?
Nghe những lời mẹ nói, bỗng dưng tôi rơi nước mắt. Cứ thút thít nằm trong vòng tay mẹ như đứa trẻ dại khờ. Con có lớn khôn, trưởng thành thế nào, bước ra đời có ra sao, trở về nhà vẫn là con của mẹ. Biết bao nhiêu cô gái muốn khoác lên mình bộ áo cưới. Mọi người đều mặc định, là phụ nữ sẽ thích kết hôn và phải kết hôn. Tôi nằm trong số ít còn lại, bản thân chưa từng muốn phải làm những việc mình chưa sẵn sàng. Thực ra, anh chưa từng đề cập với tôi chuyện hôn nhân. Nhưng tôi cũng luôn cảm giác, anh không sẵn sàng cho một đám cưới. Anh chỉ sẵn sàng để làm cha thôi - có lẽ đây là điều mà anh đã luôn chờ đợi.
Tôi không muốn trở thành người phụ nữ đem cái thai ra để trói buộc một người đàn ông. Em bé của tôi cũng không đáng phải trở thành công cụ hay lý do cho một đám cưới đến sớm hơn dự định. Tôi không chối bỏ hôn nhân, tôi chỉ là muốn nó đến khi tất cả những người trong cuộc đã thực sự sẵn sàng thôi.
Tôi hỏi mẹ:
- Ngày đó mẹ cưới bố, là vì có bầu con hả mẹ?
Mẹ tôi lắc đầu:
- Hồi đó bố mẹ còn nhỏ quá, chẳng suy nghĩ gì nhiều cả. Bố mẹ yêu nhau lúc cả hai còn là trẻ con. Rồi mẹ có con, bố mẹ về sống với nhau lúc đó tốt nghiệp cấp ba. Sinh con ra mới đi đăng ký kết hôn để làm giấy khai sinh cho con. Có đám cưới gì đâu. Sau này, cuộc sống vất vả quá, cũng quên mất là mình chưa cưới. Tới lúc ổn định rồi lại mỗi người một ngả…
Những lời mẹ nói, sao nhẹ nhàng nhưng chứa chan niềm chua xót vậy. Tôi nhìn mẹ. Bất giác thở dài. Mẹ lấy tay xoa lưng tôi nhưng cách bà vẫn thường làm lúc tôi còn nhỏ.
- Mẹ yêu bố lắm đúng không? - Tôi hỏi mẹ.
Mẹ khẽ gật đầu.
- Đến bây giờ mẹ vẫn còn yêu bố sao?
Mẹ vẫn gật đầu thật khẽ. Câu hỏi này tôi đã hỏi mẹ nhiều lần. Lòng mình còn yêu một người đậm sâu, đến với người sau, đâu thể nào trọn vẹn. Nhưng mẹ đã buông tay để bố đi, vì lựa chọn của bố khi ấy. Và vì mẹ không nhẫn tâm, tranh giành một người đàn ông với một đứa trẻ cần có cha những năm tháng trưởng thành.
Mẹ từng nói với tôi rằng, tình yêu không có nghĩa là ta sở hữu ai đó. Mà là trân trọng những phút giây đã từng bên họ và bao dung cho tất cả những lỗi lầm. Tình yêu của mẹ chính là cái buông tay thật khẽ để người mình yêu được sống cuộc đời mà họ mong muốn, cho dù nhận lại trong mẹ là một trái tim tổn thương.
Con người không phải là bộ quần áo mặc khi mới, giặt khi bẩn và bỏ đi khi cũ kỹ. Chúng ta không thể mãi mãi trẻ trung, đẹp đẽ như món đồ mới mua. Những tổn thương gây nên cho nhau cũng chẳng giống như vết dơ trên quần áo, có thể giặt tẩy để xoá mờ. Và chúng ta cũng không lặng thinh như đồ vật, chờ ngày mòn cũ thì lặng lẽ đem bỏ…
Tất cả những gì chúng ta từng có, từng trải qua đều hằn sâu trong ký ức.
Thế nên, mẹ đã luôn nhắc nhở tôi rằng: Điều quan trọng nhất chính là cách ta cư xử với nhau như thế nào. Tình yêu không thể chỉ nói yêu là đủ. Những gì ta làm sẽ thay lời ta nói, rằng tình cảm ta có… đậm sâu đến nhường nào.
Bỗng mẹ nói với tôi:
- Thời gian của mỗi người đều có hạn. Mẹ không muốn sau này con phải hối hận vì quyết định của bản thân ngày hôm nay. Sương à, bất cứ chuyện gì, hãy cứ thật chậm rãi thôi. Đừng ép mình vội vã quá! Có mẹ ở bên con rồi.
Tôi lại siết chặt vòng tay ôm lấy mẹ. Lặng yên nghe mẹ vỗ về.
Năm đó vì sinh tôi, bố mẹ đều không học tiếp lên đại học. Mặc dù khi đó, bố từng là học sinh rất xuất sắc với rất nhiều kỳ vọng của nhà trường. Thế mà học xong cấp ba, lại thành có vợ có con, phải làm công việc cực nhọc để kiếm sống. Mẹ luôn cảm thấy, những vướng bận năm đó đã lấy đi tiền đồ và thanh xuân của bố… Nhưng có khi nào mẹ cảm thấy tủi thân… vì thanh xuân của mẹ, cũng đã trôi nhanh, không gì lấy lại không?
Ngoài bốn mươi tuổi, mẹ vẫn cô đơn, không có cho mình một cuộc tình trọn vẹn. Nhưng lại luôn mong bố tôi hạnh phúc, dù có thế nào?
Người phụ nữ có thể khắc ghi bóng hình người đàn ông họ yêu xuyên suốt cả cuộc đời, cho dù trải qua nhiều nỗi đau và cả sự bội bạc như thế sao?
Mẹ chỉ nhớ rằng bố đã từng cố gắng vì gia đình chúng tôi, yêu thương, chăm sóc mẹ con tôi ra sao?! Mẹ nhớ mãi hình ảnh bố vất vả năm nào vì miếng cơm manh áo cho tổ ấm ba người… Vì những năm tháng khó khăn và hạnh phúc từng có… Sau này bố có sai với mẹ, mẹ cũng quên hết rồi, mẹ chẳng để tâm nữa.
Mẹ - thật kỳ lạ.
Người phụ nữ chỉ nhớ niềm vui, còn nỗi buồn thì đem đi … bỏ hết.
Bất chợt,
Tôi vô thức nhớ tới Như Hoa.
Chị ấy từng nói: “Minh là người đàn ông quan trọng nhất cuộc đời chị.”
Và cũng như mẹ tôi, điều duy nhất chị ấy mong muốn là nhìn thấy anh hạnh phúc.
Tôi giật mình khi trong câu chuyện tình cảm của mình, tôi không phải là người giống mẹ. Mà Như Hoa mới giống mẹ tôi. Lựa chọn buông tay - giờ đây, lại chính là chị ấy.
Mẹ bỗng ngập ngừng rồi nói với tôi:
- Sương này, bài học khó nhất cuộc đời là nắm và buông. Đôi khi con người ta cần học cách dũng cảm nắm tay đối phương, cùng đi chung con đường còn nhiều hoang mang phía trước. Có lúc, vẫn là bài học dũng cảm ấy, nhưng lại là dũng cảm buông tay - dũng cảm từ bỏ những gì không thực sự thuộc về mình. Đừng nắm tay sai người và buông tay nhầm thời điểm con nhé.
Giọng mẹ nhẹ nhàng đưa tôi vào giấc ngủ say. Lúc ấy mơ màng, tôi chỉ đáp lại mẹ: “Vâng.”
____________
Sáng hôm sau, tôi bất ngờ khi anh gọi, rồi tự lái xe qua nhà mẹ để đón tôi. Vừa gặp anh đã nở nụ cười ấm áp, khiến trái tim tôi trở nên mềm nhũn:
- Tối qua em với mẹ tâm sự nhiều không?
Tôi vui vẻ nói với anh:
- Hai mẹ con trò chuyện tới hai giờ sáng. Em thiếp đi lúc nào không biết nữa.
Anh nhăn mặt:
- Bây giờ em đang mang thai, phải chú ý giờ giấc ngủ sớm mới tốt cho hai mẹ con.
Một tay anh cầm vô lăng lái xe, một tay đặt nhẹ lên bụng tôi.
Tôi mỉm cười cảm thấy hạnh phúc trước sự ân cần này của anh. Anh nói:
- Anh đặt hẹn bác sĩ rồi. Chiều mai, anh sẽ đưa em đi khám thai. Không biết con được bao nhiêu tuần rồi.
Tôi ngạc nhiên trước sự chu đáo của anh. Anh nói tiếp:
- Tầm 4-5 tháng, chắc em phải xin nghỉ làm tạm thời. Anh sẽ sắp xếp với phòng nhân sự cho một lý do phù hợp.
Tôi ngỡ ngàng. Anh lấy một chiếc chìa khoá xe ô tô đặt vào tay tôi:
- Anh đã mua xe cho hai mẹ con rồi. Anh thấy một chiếc Mini Cooper hợp với em nhưng mà em không biết lái xe. Đi mini cooper mà dùng tài xế thì không hợp lý. Nên em dùng tạm chiếc Merc C250 bày đi. Anh tìm tài xế để đưa em đi làm hàng ngày.
Tôi chau mày. Đoạn sắp xếp này của anh, tôi có chút không hài lòng:
- Một phó phòng lương tháng hai mươi triệu, đi làm chưa lâu, lấy đâu ra tiền mua xe hơi? Tự dưng em có xe hơi đưa đón. Có phải là hơi khoa trương không? Em có thể đi taxi được mà.
Anh nheo mắt quay sang nhìn tôi, rồi lại chăm chú lái xe. Im lặng hồi lâu, bất ngờ anh nói:
- Được rồi, cứ theo ý em. Hai mẹ con an toàn là được. Xe này để sau đi. Em cứ giữ lấy.
Tôi lại tiếp tục hỏi anh:
- Nếu em nghỉ làm… thì có ảnh hưởng tới công việc không? Sau này em sẽ quay trở lại như thế nào?
Anh đưa một tay ra nắm lấy tay tôi:
- Để anh sắp xếp. Tạm thời, chuyện chúng mình, báo với hai bên gia đình trước. Những thứ khác không quan trọng, sắp xếp sau.
Tôi mở to mắt nhìn anh:
- Báo với hai bên gia đình?
Anh dừng xe vào bên đường. Nghiêm túc quay sang phía tôi, hai tay nắm chặt tay tôi, ấm áp nói:
- Hãy cố gắng cùng anh. Anh sẽ gặp bố mẹ em. Em sẽ gặp bố mẹ anh. Có chuyện này anh muốn em biết: Bố mẹ anh là một cửa ải không dễ dàng. Em đừng buồn. Phải hết sức bình tĩnh. Anh biết là thiệt thòi cho em. Nhưng có lẽ chúng ta cần chút thời gian sắp xếp với gia đình, trước khi có những quyết định quan trọng hơn.
Hai mươi ba tuổi, một số bạn bè tôi đã lấy chồng và sinh con. Rất tiếc, tôi không phải là một trong số họ. Chuyện chồng con và phải đối mặt với gia đình đối phương với quá nhiều áp lực là điều tôi chưa từng nghĩ tới. Với tất cả những chuyện này, tôi vốn chưa có sự trù bị, anh thì dồn dập sắp xếp hết mọi thứ, khiến cho tôi, không thể không cảm thấy hoang mang.
Khi anh vẫn đang chăm chú nhìn và chờ đợi phản ứng từ tôi, thì điện thoại anh rung lên. Anh buông tay tôi, nghe điện thoại. Đầu dây bên kia nói gì đó, mặt anh bỗng tối sầm lại. Nhanh chóng cúp máy, anh lái xe thẳng tới công ty. Tôi vội vã hỏi:
- Có chuyện gì gấp vậy anh?
Anh không nhìn tôi, chỉ đáp:
- Chủ tịch đang bị triệu tập để điều tra. Mới có lệnh triệu tập tức thì.
Thông tin này khiến tôi vô cùng bất ngờ. Đây chắc chắn là thông tin chấn động trong giới đầu tư thời điểm ấy.
Tới công ty, anh lập tức tham gia cuộc họp gấp cùng Ban Quản Trị. Cả công ty tôi náo loạn vì việc cảnh sát ập tới phòng chủ tịch với lệnh khám xét và thu giữ nhiều tài liệu. Rất nhiều nhân viên các phòng ban cũng được yêu cầu phối hợp với cơ quan điều tra.
Giữa khung cảnh tán loạn của mọi thứ xung quanh, tôi đưa mắt khắp nơi tìm bóng dáng của Quang nhưng không thấy. Tôi nhắn tin cho cậu ấy: “Em ở đâu?”
Ngay lập tức, Quang nhắn tin trả lời tôi: “Sân thượng”
Tôi chạy ra thang máy để lên sân thượng vì lo lắng cho Quang.
Khi cửa thang máy mở ra, tôi bất ngờ khi nhìn thấy: Như Hoa?
Tại sao chị ấy ở đây lúc này?
Như Hoa mỉm cười, gật đầu chào tôi. Chị ấy trông vẫn bình tĩnh và nhẹ nhàng như chị ấy vẫn thường hay thế. Nhưng bước chân lần này có vẻ vội vã hơn mọi khi, chị ấy hình như… đang đi về phía phòng của anh…
Vẫn là cảm giác bất an của tôi mỗi lần nhìn thấy Như Hoa thoáng qua cuộc đời. Chị ấy đến đây làm gì?
( Còn nữa )
___________
*Ngoại Truyện 2: Phía sau người đàn ông ấy.
Minh mệt mỏi thở dài nhìn qua cửa sổ. Khung cảnh thành phố về đêm nhìn từ phòng làm việc của anh hiện lên thật rực rỡ. Nhưng trong lòng anh lại đầy rẫy những muộn phiền. Anh đã cố gắng rất nhiều cho cuộc hôn nhân này. Tình cảm anh dành cho vợ, lẽ nào cô ấy không nhận thấy? Anh từng hứa sẽ chăm lo cho mẹ con cô, suốt ngần ấy năm, chưa một lần anh sai khác với lời hứa ấy. Cũng chưa từng làm gì có lỗi với cô. Cho dù mọi cám dỗ vây quanh anh, phụ nữ đẹp xung quanh anh, chưa bao giờ thiếu.
Nhưng vì sao, Như Hoa lúc nào cũng vậy? Cô ấy luôn có dáng vẻ trầm tư của một người phụ nữ không hạnh phúc?
Họ đã nói về vấn đề này nhiều lần và đây là lần thứ bao nhiêu, anh không còn nhớ nữa… Về việc sinh con. Anh không thể đem tính mạng người phụ nữ anh yêu thương ra cho tử thần trêu đùa, tin vào sự hên xui của số phận được. Tại sao Như Hoa vẫn cứ không hiểu lòng anh? Anh yêu cô và với anh Lucas, Lucy chính là con của anh. Cái cách mà cô nỗ lực muốn sinh con cho anh… Chẳng khác nào cào sâu nỗi đau mà anh đã giấu, cứ như muốn nhắc anh phải nhớ: Chúng không phải là con anh.
Anh không bao giờ quên ngày Như Hoa sinh cặp sinh đôi. Suốt mười tiếng đồng hồ anh đứng lên ngồi xuống không biết bao lần ở ngoài phòng chờ ca sinh mổ. Khi Như Hoa bị băng huyết vào phòng sịn, gương mặt xinh đẹp của cô gần như trở nên trắng bệch, vô cùng đau đớn. Hai hàng nước mắt chảy dài trên đôi mắt đượm buồn làm anh rung động ấy… Cô ấy nghẹn ngào nói: “Hãy cứu con em. Con em…”
Ngày hôm ấy, chứng kiến Như Hoa dành giật sự sống với tử thần… Anh mới hiểu ra rằng, làm phụ nữ thật vất vả biết mấy.
Bố mẹ anh cũng cùng anh chờ đợi cặp sinh đôi, mọi người đều thấp thỏm lo lắng cho ba mẹ con.
May mắn thay, mọi thứ đã vẹn tròn. Chỉ có điều những khoảng khắc đau đớn mà Như Hoa trải qua mãi mãi trở thành nỗi ám ảnh sâu trong lòng anh.
Vì mang thai cặp sinh đôi và trải qua một ca sinh khó. Màng tử cung của Như Hoa đã trở nên rất mỏng manh, yếu đuối. Việc tiếp tục mang thai gây nguy hiểm rất lớn đến tính mạng cô ấy. Vậy nên, anh đã quyết định ở bên cô, coi con cô là con của anh cho dù họ không cùng huyết thống.
Nhưng Như Hoa không muốn như thế. Bằng một cách nào đó, cô luôn trăn trở việc phải sinh con cho anh bằng được. Khi Lucas và Lucy được 5 tuổi, cô đã mang thai và sẩy ở tháng thứ ba. Vì việc này, Như Hoa rất đau khổ. Nhưng người dằn vặt hơn cả lại chính là Minh.
Anh đâu lấy cô về để … đẻ. Anh lấy cô vì anh thực sự yêu cô và điều anh mong muốn ở cô, hơn cả những đứa trẻ của hai người họ, chính là cô thực sự cũng yêu anh như vậy.
Họ ở bên nhau ngần đó năm, điều khiến anh yêu cô nhất cũng là điều khiến anh… ghét cô nhất. Đó chính là cảm giác, anh chưa bao giờ hiểu được rõ người phụ nữ này.
——————-
Như Hoa hiểu gia đình chồng, bố mẹ chồng đều là những người truyền thống. Minh còn có một chị gái. Xét cho cùng, anh chính là con độc đích trong nhà. Với gia đình truyền thống như vậy, bố chồng cô rất kỳ vọng vào cháu đích tôn. Ông bà rất thương ba mẹ con cô. Và luôn coi Lucas là cháu đích tôn của mình.
Giữa tình cảm của tất cả những con người đã cưu mang ba mẹ con cô trong nhiều năm như vậy, cô sống dối lừa họ như thế… Là điều lương tâm cô không cho phép. Không thể cho phép.
Ngay cả khi anh có con Lucas và Lucy như ruột thịt của mình, thì sự thật, hai đứa trẻ cũng không phải huyết thống họ Nguyễn. Sao có thể lừa dối cả một dòng họ mãi như thế. Dù cho sự việc này một đời một kiếp không thể nào bại lộ. Nhưng lương tâm của Như Hoa cũng không cho phép. Cô luôn sống trong sự áy náy và bất an…
Người ta chỉ buồn vì người quá tốt với mình.
Người càng tốt với ta, ta càng không muốn phụ lòng, càng mong đền đáp.
Thà gia đình anh ghét bỏ cô, anh đối xử tệ với cô, có khi Như Hoa còn cảm thấy thanh thản hơn thế này.
Sau lần cô bị sẩy thai ấy, đã nhiều lần cô nhắc lại với anh chuyện con cái. Nhưng anh đều gạt bỏ. Dần dần, hai người thậm chí sống như ly thân vì anh tránh nói chuyện mang thai.
Một lần, Như Hoa đề cập với anh chuyện nhờ người mang thai hộ. Anh trầm ngâm một lúc, rồi nói, để anh suy nghĩ thêm.
Cũng chính trong lần ấy, Như Hoa nhận ra, thực sự không phải như những gì anh nói, anh vẫn mong có con… Chỉ là anh không nỡ nhìn thấy cô đau đớn thêm mà thôi…
Nhưng ngay cả việc mang thai hộ, cũng không dễ dàng như cô nghĩ. Mọi thứ đều trở nên rối ren… Như Hoa cảm thấy mệt mỏi khi mình bỗng dưng trở thành gánh nặng về cả tinh thần lẫn cản trở cuộc đời anh.
Nhìn hai con ngày một lớn khôn, bất giác trong cô nhen nhóm suy nghĩ muốn nói ra sự thật. Cô không muốn giấu giếm như thế này mãi. Vào thời điểm ấy, cô không thể nói với anh tất cả những việc chợt đến, khiến cô lo lắng được.
“Mình là gánh nặng đã đủ lâu rồi.” - Như Hoa thầm nghĩ.
Một ngày, cô nói với anh:
- Mình tạm chia tay nhau đi. Em cần thời gian
Anh sững người nhìn cô. Ánh mắt anh biểu thị sự phẫn nộ. Nhưng anh im lặng không nói gì.
Chuyện chia tay, không thể đem ra để đùa được.
Sau rất nhiều ngày im lặng, anh cầm đơn ly hôn mà cô đã chuẩn bị.
- Anh sẽ ký, nhưng không phải lúc này. Lucas và Lucy mãi mãi là con anh. Em không thể mang hai đứa đi đâu cả. Đây vẫn là nhà của mẹ con em. Nếu em muốn anh đi, anh sẽ đi.
Vậy mà… có lẽ bằng một cách nào đó, Như Hoa và hai con vẫn lặng lẽ rời xa khỏi cuộc đời anh. Vì sao cô ấy quyết định như thế?
Lý do có là gì đi chăng nữa…
Anh cũng không tha thứ cho cô được. Anh đã níu kéo, đã mong muốn giữ ba mẹ con lại bên mình. Nhưng cô vẫn chọn cách đem những đứa trẻ rời xa anh, sau tất cả.
Anh cảm thấy mình bị bỏ lại một mình trong ngôi nhà rộng lớn này.
Từng mảng ký ức đẹp đẽ gia đình họ từng có, anh vẫn luôn lưu giữ trọn vẹn. Mỗi lần đi làm về, anh đều vào phòng hai con, ngồi trong đó một lúc lâu rất lâu…
Lặng lẽ chôn dấu nỗi đau của mình đằng sau vẻ ngoài của người đàn ông mạnh mẽ.
“Anh đã làm tất cả vì em, tại sao em vẫn đem các con rời xa anh?”
“Em sẽ nói với anh. Nhưng không phải bây giờ. Mình bình thường như bạn bè được không? Để hai đứa nhỏ không cảm thấy quá khác lạ!”
“Nếu em không muốn các con tổn thương, sao em lại làm như vậy? Em không thấy điều em nói với việc em làm mâu thuẫn hay sao?”
“Em xin anh.”
“Được, tuỳ ý em.”
“Vậy mình vẫn sẽ là bạn, đúng không!”
“Anh không muốn nói nữa. Tuỳ ý em.”
“Anh đừng như thế!”
“Thôi, mình không phải trẻ con nữa. Không cần nói mãi một chuyện đã quyết định rồi. Anh nói tuỳ ý em, thì sau này cứ tuỳ ý em.”
“Em xin lỗi.”
“Chỉ cần em hứa một việc!”
“Bất cứ việc gì!”
“Lucas và Lucy là con của anh. Vậy thôi! Bố mẹ anh già rồi. Có những chuyện họ không cần biết. Nếu biết, sẽ không chịu nổi.”
“Vâng.”
Trong lòng anh, cô đã chạm đến giới hạn cuối cùng của anh rồi. Dù rất yêu cô, nhưng anh có lẽ chẳng thể nào tha thứ được. Có một chút gì đó, không thể nói là “hận”, nhưng nó rất “đau”… Người phụ nữ mà mình yêu thương nhất, đã tự tay phá vỡ những gì mình trân trọng nhất.
__________
Như Hoa không muốn ra đi.
Nhưng đến một ngày, số phận buộc cô phải rời xa anh, vì anh.
Cô không thể để anh phải chống đỡ cuộc đời cô mãi.
Trong lòng Như Hoa, vẫn có những bí mật chưa thể nói. Cô chấp nhận để anh trách hận cô. Chỉ cần cuộc đời anh sau này, sẽ chẳng phải vì cô mà liên luỵ.
Đau một lần, một lần rồi thôi.
Có thật sẽ thôi được không?
_________
*LTG:
Chà!!! Mọi người đã phải đợi 5 ngày cho phần 10. Đối với truyện mạng thì như thế hơi lâu nhỉ? Nhưng có lẽ là khoảng thời gian đủ để chúng ta chiêm nghiệm một chút trước khi bước tiếp đoạn tình cảm này của các nhân vật.
Con người với rất nhiều mâu thuẫn nội tại. Ai cũng có câu chuyện của riêng mình.
Về phần cá nhân tác giả, mình hy vọng mỗi độc giả luôn tìm thấy bóng dáng câu chuyện của bản thân qua từng nhân vật.
Một chút gì đó xa lạ nhưng rất thân quen.
Hỉ - nộ - ái - ố nhân gian, là điều chúng ta dù muốn hay không sẽ vẫn luôn phải đối mặt đầy thấm thía trong cuộc đời.
Mong các bạn luôn hạnh phúc với sự lựa chọn của bản thân.
Cám ơn vì đã đọc truyện! Hãy tiếp tục theo dõi các phần sau nhé?!
Vì sao Như Hoa đem hai con sang Canada và vì sao cô ấy trở về? Sương sẽ đi tiếp những ngày tới như thế nào?
Hãy chờ đợi nhé! ❣️❤️
同時也有4部Youtube影片,追蹤數超過12萬的網紅roger wu,也在其Youtube影片中提到,Bangkok airways 蘇梅pool villa之旅精華編...
「conard」的推薦目錄:
- 關於conard 在 Facebook 的最佳貼文
- 關於conard 在 Foodieyanyannn Facebook 的最佳貼文
- 關於conard 在 Sky Finance 天富財經 Facebook 的最佳貼文
- 關於conard 在 roger wu Youtube 的精選貼文
- 關於conard 在 roger wu Youtube 的最佳解答
- 關於conard 在 roger wu Youtube 的最讚貼文
- 關於conard 在 Conard House | San Francisco CA - Facebook 的評價
- 關於conard 在 Curtis Conard cconard96 - GitHub 的評價
- 關於conard 在 FULL - 2022 Conard High School Graduation - June 14, 2022 的評價
conard 在 Foodieyanyannn Facebook 的最佳貼文
🎄 Any Suggestion for XMas Afternoon tea?!
🇭🇰 酒店: #Conard #港麗酒店
▫▫▫▫▫
🍽菜式介紹:
❝ Chantecaille Wild Beauty Afternoon Tea $338/1位 $558/2位 ❞🔸4/5
▫▫▫▫ ▫
📍餐廳地址:
#金鐘 太古廣場香港港麗酒店大堂樓層
▫▫▫▫▫
🔻菜式分類:
#foodieyanyan甜品系列
#foodieyanyanafternoontea
▫▫▫▫▫
🔻地區分類: #foodieyanyanadmiralty
▫▫▫▫▫
🔴Yanyan食評:
位於金鐘Conrad Hotel 港麗酒店的 樂聚廊Lobby Lounge 🔸,前陣子跟護膚品牌「Chantecaille 香緹卡」💓合作,聯手推出動物主題下午茶,每種食物的造型賣相都很可愛🥰,很有森林原野的感覺🌳,仿如在亞馬遜森林用餐呢!
下午茶用傳統的英式三層架呈上😍,高雅大方,散發五星酒店的氣派。供應時間為星期一至日,包括: 6款鹹點、6款甜點、每人2件鬆餅。
六款鹹點✨包括: 巴馬火腿甜包、忌廉芝士菠菜三文治🥪、吞拿魚多士、香草番茄扁麵包🍅、迷你菠菜撻、意式醬汁鱈魚。
六款甜點✨包括: 杏仁開心果焦糖布丁撻、豹紋法式小圓餅🍪、蜜桃薰衣草奶油蛋糕、拿破崙蛋糕、牛油曲奇、蜜桃Melba Cup。
客人每人有一杯 Peach Fizzante 冰茶🍑 或Peach Spritz 雞尾酒,酸甜味道,非常醒胃。
更詳細食評,請按下列hastag繼續看哦!
▫▫▫▫▫
🔺相同餐廳食評: #foodieyanyanConrad
▫▫▫▫▫
👧🏻 我的飲食&旅遊&美容生活分享平台:
💖 Media Get Ready 香港: [ Foodieyanyannn ]
💛 OpenRice Hong Kong : [ Lokyanyan ]
❤️ Instagram: [ Foodieyanyannn ]
🧡 Facebook Page : [ Foodieyanyannn ]
💜 Dianping : [ Foodieyanyannn ]
💙 Google & Tripadvisor : [ Lokyanyan ]
💚 Blog : [ Japanholicc @japanholicc ]
https://foodieyanyan.wixsite.com/japanholicc
▫▫▫▫▫
conard 在 Sky Finance 天富財經 Facebook 的最佳貼文
初四啟市 【下半場熱身】
嘉賓:楊德華(Conard Investmant Services LTD 執行董事)
主持:林海茵
conard 在 roger wu Youtube 的精選貼文
Bangkok airways 蘇梅pool villa之旅精華編
conard 在 roger wu Youtube 的最佳解答
Afternoon tea @ Conard Koh Samui-Bangkok Airways 之蘇梅pool villa之旅
conard 在 roger wu Youtube 的最讚貼文
蘇梅spa內竟有海景泳池-Bangkok Airways 之蘇梅pool villa 之旅
conard 在 Curtis Conard cconard96 - GitHub 的推薦與評價
Curtis Conard cconard96. Follow · Sponsor. Open-source software contributor with a strong interest in PHP. Owner of CJ Development Studios. ... <看更多>
conard 在 FULL - 2022 Conard High School Graduation - June 14, 2022 的推薦與評價
FULL - 2022 Conard High School Graduation - June 14, 2022. 924 views 5 months ago. West Hartford Community Interactive. ... <看更多>
conard 在 Conard House | San Francisco CA - Facebook 的推薦與評價
Conard House, 舊金山。 378 個讚· 1 人正在談論這個· 32 個打卡次。 Our Mission is to build welcoming communities and caring relationships that empower people ... ... <看更多>