[Từ chuyến #Niệmlành hướng về trẻ chướng ngại tâm lý, người trẻ trầm cảm, 5/7/2020]
#Bài2:
💙 NHỮNG CÁI DUYÊN LẠ KỲ MỞ RA SAU CHUYẾN NIỆM LÀNH 💙
Xin nói trước, bài chia sẻ này rất dài rất dài, bạn chịu khó đọc, nha 😊
Có những điều mà, sau khi nhiều sự việc xảy ra rồi, ngẫm lại mới thấy giống như một sự dẫn dắt nào đó..., lạ lùng.
Chuyến Niệm lành ngày 5/7 vừa qua thực sự khởi đầu từ một sự thôi thúc, mà trực giác cứ không ngừng cho mình cảm thấy, nó sẽ là cái gì đó lớn lao lắm, ý nghĩa lắm. Và thường, khi bắt tay vào làm, chúng mình không vẽ cho nó một lộ trình quá xa xôi. Cứ dốc hết tâm vào làm cho tốt, rồi duyên đưa tới đâu, mình trôi theo tới đó. Hôm đó, giữa hai thời đọc Kinh Địa Tạng, chúng mình mời mọi người nghỉ giải lao ăn cơm trưa. Đang đứng xem bọn nhỏ nhà mình chụm vô rửa chén thì một vị khách tham gia chuyến đi đến chào. Anh là cha của một người trẻ trầm cảm cũng có mặt trong chuyến đi, và thông qua trò chuyện một hồi, anh thưa thật với mình về một điều làm anh ray rứt nhiều năm nay. Anh cho biết, hồi còn trẻ chưa biết đến đạo Phật, nên hồi vợ chồng mới cưới nhau về, còn nghèo quá chưa muốn có con mà bị lỡ kế hoạch, anh có ‘xúi’ chị nhà phá cái thai trong bụng. Anh nói, “Lúc đó tui chỉ nghĩ nó như cái tế bào trong bụng thôi cô…” Phải tới cách đây 7-8 năm, mạng xã hội nhắc đến nhiều, anh mới được đọc và nghe và hiểu về tác hại về tâm linh của việc phá thai, và điều đó làm anh hối hận lắm. Mình nhìn người đàn ông luống tuổi, buồn bã thừa nhận mình từng phạm tội xúi giục giết sinh linh trong bụng vợ mình, tự nhiên nghe lòng cảm khái gì đâu… Anh nói, “Hồi nãy cúi lạy Phật, tui có nói lời sám hối và xin có cách nào cho tui làm lành để bù lại lỗi lầm”. Rồi, như thể chưa nói hết, anh tần ngần bổ sung thêm một câu: “Mà, cái khổ là không phải chỉ có đứa bé trong bụng vợ tui đâu cô. Hồi còn trẻ, chưa quen và cưới bả, tui cũng từng xúi một cô người yêu phá bỏ cái thai nữa…”
Mình chỉ biết động viên anh tìm về với Phật, cố gắng đọc kinh và sám hối cho thường xuyên. Và trong lòng tự nhiên cảm nhận thêm một điều: sinh linh ‘hợp pháp’, là con của anh và vợ, hẳn đã được người vợ đi ra chùa tìm thầy đặt tên và làm lễ cầu siêu cho rồi, như phổ biến ở những trường hợp qua phá thai và sau đó ăn năn hối hận. Nhưng đứa bé “con của cô người yêu” đó, em ấy nào đâu được thừa nhận, rồi mấy chục năm nay em ấy thế nào, trôi dạt về đâu?
🌀 GIẤC MƠ LẠ RẠNG SÁNG 6/7:
Đêm hôm ấy đi về nhà, mình mơ thấy một câu chuyện khá lạ lùng, mà nếu không phải đích thân mình nằm mơ mà chỉ được nghe kể lại, hẳn mình cũng chưa hẳn đã tin. Mà cũng phải nói ngay, mình thuộc tuýp hoàn toàn không có số 2 nào trong biểu đồ ngày sinh, nghĩa là trực giác bẩm sinh kém lắm, nên không phải là người trước giờ hay mơ những giấc mơ này nọ, hoặc giả như có mơ đi nữa, thức dậy cũng không mấy nhớ rõ ràng. Tuy vậy, giấc mơ này rành mạch, có đầu đuôi, có bối cảnh, mọi chuyện logic khớp nhau… đến nỗi y như thật!
Trong giấc mơ ấy, mình thấy một cô bé người quen ẵm đến cho mình một em bé được quấn kỹ trong một cái khăn. Trong mơ vía mình nhìn nhận, đó là một em bé sơ sinh. Mình ẵm bé đi vào nhà trong (một căn nhà nào đó, xa lạ, không phải nhà mình). Nhưng khi mình mở khăn ra để ngắm bé thì hỡi ôi, bé… không có cái đầu! Mình sửng sốt mở khăn ra xem, thì lúc đó mới nhận ra, do bé còn quá nhỏ, kiểu giống như một thai nhi nhiều hơn, phần cổ quá yếu khiến cổ bị gãy gập xuống và đầu cũng rụng xuống. Mình kêu cô bé kia, cô bé cũng sửng sốt. Em ấy nói, “Em bé yếu quá mà…” Rồi nó ẵm em bé đi mất.
Xong rồi mình lại thấy mình đâu đó trên đường, ở một nơi rất đông đúc nhộn nhịp. Mình nóng lòng muốn giải quyết chuyện em bé đó, nhưng… lại bị lấy mất chiếc xe đạp, nên mình phải chạy bộ ‘về’ (về đâu, mình cũng không rõ). Chạy được một đoạn thì đến một cánh cổng sắt thật cao và to, màu vàng cũ kỹ. Mình dùng hết hơi nín thở, đề vận khí (không hiểu sao trong giấc mơ mình như có khả năng khinh công vậy ^^) để từ từ bay lên cao hơn, cao tới được tới đỉnh cửa sắt này, mình ngó qua các khe cổng vào trong thì thấy bên kia một mảng đìu hiu hoang vắng và có phần xơ xác (nhưng không ghê gớm, rùng rợn gì nha). Vía mình lại nghĩ, “Thầy Nguyễn Văn Nam đã đi qua cánh cổng này rồi nè”, và mình không ráng trèo qua cổng để qua bên kia, mà quay trở lại.
Cũng không hiểu sao trong lúc đó mình lại nghĩ đến thầy Nguyễn Văn Nam. Thức dậy, ngẫm lại mới nghĩ ra, thầy Nguyễn Văn Nam ở Nhạc viện của tụi mình vừa mới mất cách đây hơn một tháng!
Sau khi chạy bộ tiếp để tìm đường về, mình lại mắc kẹt trong một cái cầu thang ống đi xuống, có cửa thanh chặn ngang. Mà cùng kẹt lại với mình có rất đông người trẻ, ai ai cũng muốn vượt qua được thanh cửa đó, mà nghe nói loáng thoáng là “Phải vượt qua được món nợ/ hay “nợ môn” gì đó thì mới được nhấc cửa cho qua". Thế nhưng rồi mình cũng được cho lách qua thanh cửa này, và chạy tiếp. Thế rồi mình rẽ vào một cái hẻm nhỏ, ngắn và sạch sẽ, yên tĩnh, kiểu mấy cái hẻm xinh xinh như ở Đà Lạt. Và vấn đề là, ở bên trái con hẻm này, có… một cái đám tang nhỏ! Không hiểu tại sao lúc đó vía mình nhận định ngay đó là một cái đám tang, và treo phủ ngoài cửa là một cái cờ đen có thêu mấy chữ gì đó, mình đọc loáng thoáng mà cũng không nhớ chữ gì. Chỉ có ấn tượng rằng, kiểu treo cờ đen và thêu chữ (hình như tên người) này nó không giống như những cái đám tang phổ biến ở Việt Nam. Và ngay trước đám tang đó, ngoài đường, là… cô chị của cô em hồi nãy ẵm em bé kia tới cho mình. Em gái này trang điểm thật đẹp, mặt cũng không có vẻ thê lương, chỉ là lặng lẽ nhẹ nhàng nói, “Em ấy mong có một cái đám đàng hoàng…” Và mình giật mình tỉnh giấc! Tai nghe vọng vào tiếng trái bóng bành gõ “ping ping” vào vợt, anh xã mình đã thức dậy sớm, đang dợt bên ngoài phòng ngủ. Mình ngồi dậy coi đồng hồ: mới khoảng hơn năm giờ sáng.
Có rất nhiều điều cùng một lúc ùa về với mình chỉ trong tích tắc ngay sau mình tỉnh dậy, kiểu như giải được liền, cảm được liền, hiểu được ngay vậy đó!
_ Thứ nhất, giấc mơ này đến với mình tầm rạng sáng, khoảng từ 3-5 giờ, cái giờ mà Soul, cậu em có năng khiếu tâm linh trong team mình (mà mình từng chia sẻ nhiều câu chuyện với các bạn trước đây) có nói, là giờ ‘năng hoạt động’ của… một thế giới bên kia, song song với mình. Các giấc mơ trước đây của cậu cũng thường rơi vào tầm này. Cho đến đúng 5 giờ sáng thì mọi việc dừng lại, “Bên kia” trả lại thế giới cho “Bên này” sinh hoạt.
_ Thứ hai, mình nhớ rõ mồn một từng chi tiết của giấc mơ, như thể có ai đó muốn cho mình nhớ.
_ Thứ ba, cũng ngay lập tức, trực giác ‘có điều kiện’ của mình giải mã ngay: ‘Em bé quấn trong khăn’ kia là một bào thai, và rất nhiều khả năng, đó chính là… bào thai em bé con của anh kia với cô người yêu thời trẻ của ảnh. Và bằng một cách nào đó không biết, em ấy đã xui khiến được người cha tìm đến được để thổ lộ với mình, và qua đó, em ấy đã qua giấc mơ ngỏ một điều rất “thay lời muốn nói”: “Em mong có một cái đám đàng hoàng….”
Nếu là ngày trước, chắc mình… sợ xanh mặt rồi. Nhưng giờ đây, sau khi đã trải qua hàng loạt những câu chuyện lạ kỳ, mình bình tĩnh lấy điện thoại ra, gõ lại ngay các tình tiết của giấc mơ, kẻo nó trôi đi mất. Sau đó, ngay trong buổi sáng, mình liên lạc đến cả gia đình anh ấy. Mình xin phép gửi cho họ xem giấc mơ của mình, và mạn phép nêu lên những phỏng đoán của mình về trường hợp em bé. Mình cũng ngỏ lời mong người vợ đừng đau lòng hay tức giận anh, bởi tất cả những gì đã xảy ra cũng là cái xảy ra rồi. Đó, nhìn một mặt nào đó, cũng giống như một thử thách, một bài toán khó của cả chị lẫn anh. Nay anh đã đủ dũng cảm ‘khai’ ra rồi, thì nếu chị có giận lên, nó sẽ đi vào đúng… bài giải hỏng của bài thi này, nghĩa là làm mọi cái hỏng bét, gia đình xào xáo, ly tán. Đây thực sự là bài thi về sự bao dung, tha thứ và vượt trên tất cả, là lòng thương. Liệu chị có làm được điều đó không? Vượt qua được bài thi này, thật lòng mình nghĩ, nó sẽ hóa giải không chỉ có chị, mà còn cho cả gia đình nhiều lắm. Tự nhiên mình có lòng tin, chỉ cần chị chấp nhận được, cùng bên anh để hóa giải phần nào vấn đề này, sau đó gia đình họ sẽ an yên hơn, thậm chí, đứa con trầm cảm của anh chị cũng sẽ có nhiều cơ hội để biến chuyển tich cực hơn.
Bên phía gia đình họ đã tiếp nhận vấn đề trong nội bộ thế nào, mình cũng không biết. Tuy vậy, giữa giờ chiều, chị vợ liên lạc lại mình. Chị bảo thật lòng chị cũng không muốn truy cứu lại những gì đã qua, giờ là lúc lo cho em bé sao cho tròn vẹn ước mơ của em nhất. Chị nói vài hôm nữa chị có việc ra chùa gặp sư thầy, sẽ hỏi luôn nên làm thế nào. Sẽ đặt cho em một cái tên, xin gửi em lại trong chùa, và từ đây về sau, chị cúng cái gì cho em bé con ruột chị, cũng sẽ có một phần cho bé y như vậy. Và chị cũng yêu thương em bé này y như em bé con ruột của anh chị.
Mình nghe trong lòng ấm áp lạ thường. Thấy, hình như với cái duyên khởi từ chuyến Niệm lành, mình đã… làm thêm được một ‘điệp vụ’ thiệt lạ lùng, mà cũng thật ý nghĩa. Mình nói, bởi vì em bé này có duyên với mình, đã ‘lội’ được hẳn vào giấc mơ để nhờ mình ‘thay lời muốn nói’, nên chủ nhật này, chuyến đại cộng hưởng mà mình sẽ đưa mọi người đến ngôi chùa duyên lớn nhất của mình, Tịnh xá Trung Tâm, mình cũng sẽ cầu nguyện Mẹ Quán Thế Âm che chở cho em và độ giúp em siêu thoát.
🌀 VÀ NHỮNG NGẪM NGHIỆM RỘNG HƠN:
Xin được xin phép trước, những phần từ đây trở xuống chỉ là những ngẫm nghiệm mang tính chất cá nhân của mình và các em trong team, không mang tính phán xét hay ám chỉ gì, mà chỉ xuất phát từ những gì chúng mình ghi nhận và cảm nhận được. Nếu mọi người đọc qua thấy có chỗ nào đồng cảm được hay tham khảo được thì tốt quá, không thì vui lòng bỏ qua, bạn nhé.
Mình đem câu chuyện bên trên về, chia sẻ với các em trong team chúng mình. Mới ngẫm lại cái ý mà Soul, cậu em năng khiếu tâm linh của mình từng ghi nhận lại trong buổi đi chuyến Niệm lành đó (bài đã đăng tải trên trang Chuyện của Soul). Cậu nói, hôm đó ngồi quan sát các em bé tự kỷ hay chướng ngại tâm lý đi qua lại trước mặt mình, cậu thấy nhiều em như đang phải ‘gánh’ thêm ít nhất là một cái ‘linh hồn’ nữa trên đôi vai của các em. Ở bài viết đó, cậu không nói rõ các ‘linh hồn’ này vì sao mà tồn tại, chỉ nói rằng vì một thân (cơ thể) mà có tới hai phần thức song song hoạt động, nên nhiều khi em bé… không biết phải nghe theo phần thức nào, hoặc thậm chí, khi hai phần thức này không hòa hợp mà mâu thuẫn nhau, sẽ gây khó nhiều cho em nhỏ. Đó là lý do vì sao các em thường hay nói như với một người khác, hoặc nói kiểu riêng mà người bình thường không hiểu được… Và em nói, buổi kết nối cùng đọc kinh ngày hôm đó, giống như đang cùng nhau dùng sức mạnh của năng lượng thương cộng hưởng trở nên mạnh mẽ để ‘cảm hóa’ những phần thức bị dư ra này, và các lời kinh có tác dụng ‘khai ngộ’ các linh hồn ấy, khiến các bạn trở nên hiền hòa hơn và ‘sống’ hòa thuận với nhau hơn, thì em bé sẽ đỡ mệt hơn, ngoan hơn, thậm chí có nhiều tiến bộ thêm…
Ráp với câu chuyện mình đã trải qua hôm qua, mình ngẫm ra thêm: những ‘phần thức’ dư hay ‘bổ sung’ này, không loại trừ khả năng… chính là những vong thai nhi không được thừa nhận, chưa được làm lễ đặt tên và cầu nguyện cho siêu thoát. Các em sẽ có khuynh hướng đi vất va vất vưởng, kết vào ai được thì kết. Và bạn biết đấy, các thai nhi nằm trong bụng mẹ đã có thần thức rồi. Chỉ cần một lúc nào đó người mẹ năng lượng không đủ mạnh hay vững, hoặc bản thân em bé trong bụng không đủ mạnh, thiếu kết nối giữa mẹ và con, các phần thần thức của vong thai nhi này sẽ tìm tần sóng phù hợp để len vào, ‘đậu ké’ vào em, thành ra một ‘nhà’ mà hai ba chủ.
Và chao ôi, tới đây mình mới chợt nghiệm ra, vì sao các ‘tín hiệu’ ba lần nhắc mình chọn Kinh Địa Tạng để tất cả mọi người cùng đọc trong chuyến Niệm lành ấy: mục đích lớn nhất, có lẽ là để ‘cảm hóa’ và cầu siêu cho những linh hồn bé bỏng ‘đậu nhờ’ kia! Thật muốn… nổi da gà!
Nói tới đây mình lại nhớ qua thêm tới một ý mà trước đây, một cậu em khác trong team mình từng kể, em ấy từng nghe một khả năng khác nữa, về tầm quan trọng của hơi ấm và những lời ru à ơi của mẹ. Ngày trước, đứa trẻ con nào ra đời cũng chắc ăn là được mẹ ôm ấp trong lòng, hát ru cho nghe. Những lời ru ấy, những hơi ấm ấy thực sự hơn cả những liều thuốc hay dòng sữa tinh thần diệu kỳ, bởi nó mang đến cho em bé những hơi ấm tự nhiên, những tiếng nói tự nhiên của mẹ, vốn mang đầy cảm xúc, từ tính, khiến em vừa khỏe mạnh về thể chất cả tinh thần. Khoảng hai chục năm trở lại đây, mạng xã hội phát triển, mở máy lên là có bao nhiêu giọng ca nhí ca hát đêm ngày, các mẹ mất khả năng hát ru, còn các em bé thì tự nhiên mất luôn một kênh ‘thần dược’ cho trí não em phát triển, chỉ số cảm xúc (EQ) em được cân bằng. Và như vầy mới nguy hiểm nè: những lúc thiếu hơi ấm vòng tay và lời ru của mẹ, em sẽ tự nằm chơi một mình. Những lúc đó, đôi khi sẽ có… những phần thức khác tới chơi, nói chuyện với các em thường xuyên, và các em sẽ quen luôn với những ‘người bạn’ này, đến mức các em cảm thấy thoải mái luôn với ‘thế giới’ riêng của nó và những ‘người bạn’ ấy, không cần phải giao tiếp trong thế giới bình thường này nữa!
Phát hiện này khiến cho cả team chúng mình sửng sốt. Giữa tình hình Việt Nam nằm trong top 3 nước có tỉ lệ nạo phá thai cao nhất thế giới (theo thống kê của Tổ chức Y tế Thế giới WHO), và cứ sau một dịp lễ lạc gì đó, hàng loạt vụ phá thai lại diễn ra khắp các bệnh viện phụ sản, một cách chính quy. Và nói đâu xa, theo thông tin mình vừa được đọc được hôm qua, theo Quỹ Dân số Liên Hiệp Quốc (UNFPA), sau vụ cách ly tại nhà vì dịch Covid vừa rồi, đã có khoản 6,7 triệu vụ “có thai ngoài ý muốn” trên toàn thế giới (*bài chi tiết đăng trên VNExpress). Cái cụm từ “ngoài ý muốn” này nó không bao gồm thêm hệ quả sau đó. Liệu sẽ có bao nhiêu trường hợp trong số này sẽ được giữ lại, đồng nghĩa với có bao nhiêu vụ sẽ bị… 'xử lý'?
Rồi bạn thử tưởng tượng xem, bao nhiêu đó những linh hồn nhỏ bé, vất vưởng nơi này nơi kia, sẽ có bao nhiêu em cố gắng tìm một bào thai hay em bé sơ sinh mới mà len lỏi, chui vào để ‘đậu ké’ mà hưởng thêm hơi ấm? Rồi nói làm sao mà cứ tự hỏi, những năm gần đây tình trạng trẻ em tự kỷ càng ngày tăng…?
🌀 NHỮNG LỜI CHÂN THÀNH, NGHIÊM TÚC:
Hướng về các thai nhi sản nạn không phải là điều mới mẻ đối với chúng mình. Từ khi đến thăm mái ấm Tín Thác (Bảo Lộc – Lâm Đồng) từ cách đây 4-5 năm, mình đã không ngừng nêu lên cảnh báo về việc Đừng bao giờ để mất lý trí trong những phút vui ngắn ngủi mà hậu quả dài lâu, gây hối hận thống khổ nhiều khi cả đời. Thậm chí, năm ngoái, chúng mình còn tổ chức hẳn một chuyến đại cộng hưởng để hồi hướng cho những vong thai nhi sản nạn. Tuy vậy, với lần này, một chuyến đi hướng về các trẻ tự kỷ hay chướng ngại tâm lý, những người trẻ trầm cảm, rốt cục cũng có đầu dây mối nhợ đưa tụi mình trở về với đối tượng nhỏ bé này. Và lần này, tầng nhận thức của chúng mình được mở ra thêm một vòng: không chỉ những người mẹ - đối tượng chịu trách nhiệm và tác hại của việc trực tiếp phá thai, mà những người cha – đối tượng trực tiếp phối hợp hay thúc đẩy cho quá trình này diễn ra, cũng chịu khổ và ‘trừng phạt’ không kém! Và nguy hiểm hơn, ở những người cha, ‘bằng chứng’ để lại không rõ ràng, nên nhiều anh trước đó cứ vô tư đi ‘gây án’. Để rồi giờ đây, hẳn là nhiều người cũng đang chịu những quả đắng từ những cái nhân ác ngày đó các anh gây ra rồi…
Viết ra những dòng này khi nhìn lại, giật mình thấy dù không hề biết trước, ngẫu nhiên hôm nay, 11/7 là ngày “Dân số thế giới”, ngày tất cả mọi người hãy nhìn lại bản thân mình, để kiểm soát sức khỏe sinh sản của cả mình và người bạn đời, hoặc người yêu. Nói một cách nghiêm túc, hãy luôn ý thức cho bản thân mình – nếu mình còn đang trong tuổi đủ sức khỏe sinh sản – những biện pháp phòng tránh thai phù hợp, và các bậc cha mẹ làm ơn nói chuyện với các con cái trong độ tuổi vị thành niên của mình về những tác hại kinh khủng, dài lâu của nạn phá thai. Lưu ý: cả con trai lẫn con gái đều cần ý thức cao độ về điều này, bạn nhớ nhé! Và những người trẻ nào có duyên đọc được bài viết này, hãy nghiêm túc đừng để mình rơi vào thảm cảnh. Nói như vậy, vì năm nay là năm nào rồi, mà những dòng inbox vào hộp thư trang chúng mình vẫn không ngừng những lời thú tội “Cách đây mấy năm, con đã phá bỏ thai vì cảm thấy chưa sẵn sàng…” Thực sự, nghe vừa giận vừa tội!
Những ai cảm thấy mình có khả năng từng bỏ một hay nhiều thai nhi mà mình không ý thức được, đặc biệt là các anh đàn ông, hãy tự rà soát lại mà đi ‘thu dọn tàn cục’ bằng cho các em một “cái lễ đàng hoàng” như các em ước mong đi. Cũng là một cách các anh đang giúp cho xã hội này bớt đi một phần rối ren vì những chuyện tâm linh khó giải thích, mà đau lòng quá.
Và ngày mốt 12/7, trong chuyến đại cộng hưởng thường tháng của nhà MayQ, trong thời sám hối chung với quyển 2 Lương Hoàng Sám, chắc chắn chúng mình sẽ có thêm phần hồi hướng cho các vong thai nhi trước giờ chưa được thừa nhận. Và chao ôi, gõ tới đây mới tiếp tục ngẫm ra, vì sao mà dự án Gửi bé yêu của tụi mình tâm huyết biết bao nhiêu, mà cứ bị trồi bị sụt, hết chuyện cản trở này đến chướng ngại khác, lần lữa mãi từ năm ngoái, đến gần đây mới đẩy lên được tạm trước phần Audio cho các mẹ bầu cho em bé trong bụng nghe, để tập cho các mẹ bầu và các mẹ bỉm sữa ‘trò chuyện’ thường xuyên, thân thiết với con, tập hát ru cho cho con, tập kết nối thân thương giữa mẹ và bé…
Chao ôi…, như có một sự sắp xếp nào sẵn, từ Ơn Trên nào đó, vi diệu và đầy tình người!
Vậy thì bạn thân mến, cám ơn bạn đã cùng đi với mình qua một bài viết rất dài, gần 4.000 chữ, mà mình đã phải gõ luôn thâu đêm, sợ để ngày mai lại ngại ngần không dám viết nữa, như mấy ngày nay. Và mình quyết định đăng tải bài viết này lên luôn ngay trong đêm khuya – mà có thể đầu giờ sáng bạn sẽ đọc được. Xin hãy đọc nó trong tâm thế của một bài viết đậm chất chia sẻ, để hướng về những điều gì đó, tốt đẹp hơn, nhân ái hơn. Và xin hãy tập nhìn các linh hồn bé nhỏ còn đang vơ vất đâu đó chưa được thừa nhận, chưa được siêu thoát, như những chúng sanh thực sự đáng thương và cần sự quan tâm đúng mực từ mọi người. Bạn thấy, trong giấc mơ của mình, em bé ‘đại diện thay lời muốn nói’ gửi gắm thông điệp cũng rất hiền hòa, nhẹ nhàng, không hề tỏ ra có ý thù nghịch hay quá khích gì. “Mong cho em được một cái đám đàng hoàng”. Nhỏ nhẹ vậy thôi mà.
Hãy dùng tình thương yêu chân thành của mình mà hóa giải, rồi các em sẽ được bình an. Có thể, rất nhiều những vấn đề đang làm đau đầu xã hội bây giờ, cũng từ đó mà đỡ được dần dần. Bạn thấy đó, đôi khi có những thứ không thể dùng logic hay khoa học thực nghiệm mà giải thích. Chỉ dùng trái tim thôi…
(Đầu ngày 11.7.2020 – QH)
#Thuong
#DungThuongdehoagiaimoisu
💙 Tặng bạn một bức ảnh đẹp, một chị khách nhà MayQ Go chụp gửi tặng, lúc tinh mơ chị ấy đi tập thể dục ngoài bờ biển Vũng Tàu. Cũng chốn biển, ngày ấy hơn một trăm con người lớn nhỏ chúng mình đã được ngồi bên nhau, dùng Niệm lành mà xoa dịu những tổn thương quá khứ và hàn gắn những nỗi đau... Bạn thấy đó, bình minh trên biển, mặt trăng còn đó nhưng ánh sáng ban ngày của mặt trời cũng đang dần ló dạng rồi. Đẹp lắm, bạn héng 🤗
同時也有10000部Youtube影片,追蹤數超過2,910的網紅コバにゃんチャンネル,也在其Youtube影片中提到,...