THỰC RA BẠN RẤT ỔN (5)
Nhà có đứa em, sau khi tốt nghiệp ĐH, đi bán hàng đa cấp mãi không thành triệu phú, nó bèn đi làm bảo kê cho cave. Con nó thì vứt cho ai đó, một ai đó đã về hưu ở một tỉnh nào Đắc Lắc Lâm Đồng làm giấy khai sinh thành bố mẹ của đứa trẻ bị bỏ rơi ở Hà Nội. Đó là 10 năm sau mình mới biết có việc đó. Còn nó thì hẳn nhiên, ngày ngày được chơi gái miễn phí, mà nó gọi đó là tình yêu. Chở đi chở về là việc vặt, ngủ ngày chơi game đêm cũng là việc vặt.
Sau nhiều lần nhắc nhở không hiệu quả, mình và ông xã thay nhau đi tóm nó về. Nó lẩn như chạch. Có những ngày, mình bỏ cả toà soạn, ra khu Minh Khai tìm em. Mình không có ý kiến gì về việc người khác lựa chọn lối sống, có điều mình chỉ tìm nó để bảo, một lần thôi cũng được: Có một số tình yêu đích thực, với người đàn bà chỉ là tình yêu thích đực. Nó không chăn cave, nó là rau sạch đang được cave chăn!
Mình đã lãng quên việc đó như nhiều việc khác trong đời. Vì sau tuổi 18 trở đi, chẳng ai phải chịu trách nhiệm về đời bạn nữa, trừ chính bạn ra. Bạn chọn lối sống nào, bố mẹ bạn còn chẳng nói được, nữa là anh chị của bạn, đúng không?
Mình được nhiều lời mời làm việc, đều chuyển sang cho người khác làm. Mình từ chối làm việc fulltime cho bất kỳ ai. Tới mức ông xã luôn trêu, mình là một trung tâm giới thiệu việc làm. Nhưng mình biết, tính mình thiếu thứ kỷ luật đúng giờ mà người đời yêu cầu, mình không thể làm việc ở đâu mà không ảnh hưởng tới người khác. Khi nào mình thích, không lương mình cũng làm như trâu bò. Khi nào mình không thích, có ký hợp đồng rồi mình cũng chểnh mảng!
Thậm chí có một công ty quảng cáo, trong suốt 2 năm liền, họ cử 1 nhân viên ra chỉ để chăn dắt mình. Chiều thứ 6 hoặc 7 hàng tuần, đúng 14h bạn đó sẽ mời mình ra quán cà phê, bất kỳ quán nào. Sau đó bạn ấy ngồi chơi game, lướt facebook hoặc thêu tranh chữ thập. Còn mình mở máy tính xách tay, ngồi trước mặt bạn và gõ chữ. Sau 2-3 tiếng, xong content, mình gửi mail sang cho bạn, rồi mình xách laptop về, hẹn nhau tuần sau gặp lại.
Người khác chỉ cần trả tiền là việc gì cũng làm. Mình làm còn cần cả tiền lẫn cà phê, còn cần cả 1 người chăn dắt cứ đúng giờ hẹn là tới, mình mới chịu làm việc!
Có một thời gian, mình làm tư vấn sáng tạo cho một công ty quảng cáo. Bạn giám đốc cũng như mấy bạn phụ trách đều thích mình và ghét mình ở cùng 1 điểm đó. Mỗi sáng thứ Hai đầu tuần, đúng 10h mình có mặt ở văn phòng các bạn, ngồi uống 1 tách cà phê tới 12h trưa đứng lên đi về. Các bạn trả cho mình khoảng 2 triệu cho mỗi tách cà phê uống tại văn phòng của các bạn! Các nhóm hoạ sĩ, nhóm làm viral video, nhóm làm truyện tranh, nhóm phụ trách fanpage vài hot-girl, nhóm làm admin cho fanpage vài doanh nghiệp y tế, thẩm mỹ, thời trang v.v... lần lượt tới ngồi bàn việc với mình trong khung giờ đó. Nhưng nếu ko "book mình theo giờ" và trả tiền mình theo giờ như thế, nếu ko có quy định đúng giờ tới văn phòng, thích ngồi đâu thì ngồi, cà phê nóng bưng ra ngay đây, thì chắc mình sẽ mặc kệ, bỏ đi chơi, dù đã ký hợp đồng với công ty!
Nhiều khi chỉ vì trời quá đẹp, mình đứng lại ngắm trời, ngắm một cái cây hoa lá tươi thắm, thế là bỏ mặc cả xã hội sau lưng. Mình nghĩ những người làm sếp của mình, hẳn họ cũng phải có tí điên hoặc sự nhẫn nhục chịu đựng những người thất thường.
Họ thạo tính mình tới nỗi, biết rõ, chỉ ép mình ngồi trước mặt họ, mình mới làm cho họ. Đầu óc mình có cánh, luôn bay tứ tung. Mình còn mắc chứng LIFO - Last In First Out, cứ ai vừa đưa việc tới, mình vồ lấy ngay, và bỏ tất cả những deadline, cái hẹn cũ sau lưng. Việc cần xong trước lại làm sau!
Có lần có một anh bạn mình muốn trở thành sếp mình. Anh bèn tuyển dụng mình. Được đúng 2 tuần. Một hôm anh ấy uống rượu say, rồi lấy hết can đảm gọi điện cho mình:
- Em này, anh định thuần hoá em cơ! Nhưng ko sao, cửa lồng vẫn luôn mở đấy!
Thế là mình bỏ việc ở đấy cho tới hôm nay. Mình ko bao giờ có thể trở thành 1 nhân viên chuyên nghiệp. Không hiểu sao mình không chịu đựng được nền văn hoá 85, đi làm lúc 8h sáng và tan sở lúc 5h chiều! Ngày làm tư vấn cho FPT, để nghĩ ra slogan cho FPT Polytechnic "Thực học, thực nghiệp", anh bạn hiệu trưởng và mình phải ngồi hết 3 quán cà phê và bàn tính trong 3 buổi. Bàn về marketing ở 1 quán trà, bàn về linh vật ở 1 quán bánh ngọt, bàn về chiến lược tuyển sinh ở một quán trà sữa, và xây dựng chuỗi truyền thông thương hiệu suốt 1 năm trên báo Hoa Học Trò ở 1 quán cơm. Dù nhà trường có văn phòng đẹp, dù mình đã ký hợp đồng, nhưng nghĩ tới việc phải ngồi họp bên chiếc bàn họp, cả 100 tỷ tế bào thần kinh có thể sáng tạo trong não bộ đều lăn ra ngất! Nếu phải ngồi họp, trong đầu mình sẽ chỉ còn vài neuron chỉ huy việc ngoáy tai, ngoái mũi, nhìn đờ đẫn là còn hoạt động.
Sau này có lần một khách hàng gọi mình làm tư vấn, sau vài tháng họ đánh giá cao nên mời mình gia hạn hợp đồng, ko chỉ tư vấn mà còn làm vài dự án mới, sau vài tháng nữa, cuối cùng, họ quý mình quá và mình cũng thích họ quá, mình đã phá lệ: Mình ký hợp đồng làm việc part-time với họ! Chỉ sau đó 1 tuần lễ, mình đã đổ lệ khi phải ngồi viết Báo Cáo Tuần gửi lên Tổng giám đốc.
Vào giây phút đó, mình dựng tóc gáy khi phát hiện ra 1 sự thật: Từ ngày hôm nay, cứ chiều thứ Sáu hàng tuần, mình sẽ phải ngồi đúng cái bàn làm việc của mình, viết đúng 1 lá thư có cùng tên, điền đúng 1 form báo cáo, và giờ này năm sau, mình cũng làm đúng việc đó!
Việc làm đi làm lại một thứ tẻ nhạt khiến mình sợ tột độ! Mình không chịu đựng nổi việc lặp đi lặp lại. Công việc ở đây rất tuyệt vời, nhân viên và lãnh đạo vô cùng tuyệt vời, mọi người vừa văn minh, vừa nhân ái, vừa lãng mạn, vừa nỗ lực, vừa tài giỏi. Chỉ có mình, mình có thể vào nam ra bắc, mình có thể gọi hàng tỷ đồng tài trợ, mình có thể tổ chức đội nhóm và đào tạo, mình thích tất thảy mọi công việc ở đây, mình có thể đi công tác triền miên suốt 2 tháng, mỗi tuần 2 tỉnh. Trừ việc Gửi-Báo-Cáo-Tuần đúng giờ quy định!
Mình yêu cầu bên nhân sự giúp 1 trợ lý để chỉ làm hộ mình 1 việc: Biên cái báo cáo tuần hộ mình, mình đọc cho bạn ấy viết! Mình bị ức chế khi làm việc đó! Họ tưởng mình đùa!
Vào giây phút tuyệt vọng cứ mở ra đóng vào cái email cuối tuần ấy, mình bỗng nhiên hoảng hốt, nhận ra:
Mình chính là một cô cave rất cần chăn dắt! Mình đang làm việc với triết lý của một cô điếm.
Cô điếm ấy mà, bạn biết không, bạn có nhớ người em trong nhà mình kể không, cô điếm ấy lấy tiền của tất thảy mọi khách làng chơi, nhưng không lấy tiền của cậu người yêu! Cô ấy lấy tiền khi phải làm những gì cô ấy không thích, còn khi làm việc với người yêu, cô ấy không lấy thù lao!!!
Vào giây phút ấy, mình bàng hoàng nhận ra mình đang làm việc theo đúng triết lý của 1 cô cave: Lấy tiền khi làm những thứ mình không thích! Và toàn bộ lương mình được nhận không phải trả cho công việc hàng ngày, những việc làm mà mình yêu thích, mà công ty đang trả tiền cho việc mình viết cái Báo Cáo Tuần đó thôi!
Nếu bạn làm việc với niềm say mê, nói xin lỗi, bạn không xứng đáng nhận 1 đồng lương nào! Nếu bạn làm việc mà bạn yêu thích, làm việc mà bạn giỏi nhất, thích nhất, tốt nhất, nói xin lỗi, bạn cũng không được trả đồng nào cho nó! Công ty cho bạn cơ hội để bạn được làm những thứ bạn thích, những thứ bạn thấy bản thân có cống hiến, điều đó đã là quá tốt rồi, bạn lại còn đòi lương nữa cơ á?
Vậy, lương của bạn thực ra chính là khoản tiền mà người ta trả cho bạn, khi bạn làm những gì mà bạn không hề thích làm!
Nếu bạn làm giáo viên, lương được trả cho những phiền toái và công việc kéo dài, lương là trả cho cả những câu hỏi của học sinh trên mạng giữa đêm, hay sự vụ phụ huynh khiếu nại thầy cô. Chứ việc bạn thành công, học sinh tài giỏi, bạn hài lòng về sự thành đạt và trưởng thành trong công việc, bạn tự hào vì những gì bạn làm được, những cái đó, thực ra bạn không được trả tiền!
Nếu bạn là nhân viên bảo vệ, lương là khoản tiền trả cho thời tiết và nguy cơ dịch bệnh: Những đêm mất ngủ, những ngày nắng thiêu, những khó khăn đối mặt với trăm nghìn người vãng lai. Nếu bạn là người bán hàng ăn, những khách hàng lương thiện và đáng mến không mang lại cho bạn đồng thu nhập nào đâu! Lương của bạn chính là khoản tiền bạn nhận được khi bạn xử lý khủng hoảng cho quán ăn trước những khách hàng khó tính thích bóc phốt!
Lương của tôi không hề trả cho việc làm truyền thông doanh nghiệp, việc sở trường của tôi. Cũng không trả cho việc làm CSR- công tác xã hội cho doanh nghiệp, vì đó là niềm say mê và yêu thích của tôi! Họ cũng không trả tiền để tôi hàng tuần có các cuộc tham vấn, trò chuyện với nhân viên trong công ty giúp cho bên Nhân sự, vì đó là công việc tôi làm rất tốt và rất thích thú!
Họ trả lương cho tôi chính là để tôi hoàn tất những việc tôi không hề thích thú: Đi ăn nhậu, đi uống rượu với khách hàng! Ngồi viết những bản báo cáo buồn chán! Dự họp những cuộc không hề liên quan tới chuyên môn của tôi! v.v...
Bởi vì trong cuộc sống, vĩnh viễn không bao giờ có công việc mơ ước 100% là niềm vui, 0% trách nhiệm, 0% nỗi lo, 0% việc làm bắt buộc.
Tất cả mọi công việc đều có hai mặt: Những gì bạn thích làm, những gì bạn buộc phải làm! Nếu bạn vẫn nghĩ lương là trả cho giờ làm việc, thì bạn đã sai rồi: Bạn sẽ dễ dàng bỏ việc, bạn sẽ luôn than vãn về công việc và môi trường độc hại! Bạn bất mãn vì những mặt trái phiền toái kia không nằm trong JD công việc - trách nhiệm!
Giờ nghĩ ngược lại được không, cô cave trong văn phòng?
Có một cô độc giả, than vãn với tôi: Em đang làm chi nhánh ngân hàng ở quận, ở đây mọi người nói xấu nhau rất ghê, cô trưởng nhóm rất cạnh khoé em! Còn thì mọi thứ đều tuyệt, em có nên xin đổi đi không?
Câu trả lời của tôi, sau rất nhiều năm tôi đã làm việc với triết lý của một cave mà cứ tưởng là mình tự do:
- Em được trả lương là để vượt qua những thị phi khó chịu đó! Còn công việc em yêu thích, chỗ làm gần nhà, công việc dễ chịu, em có nhiều khách hàng thân thiết, em luôn đạt định mức v.v... những điều ấy em ko được trả lương!
Cô ấy hiểu ra, và nói, cô ấy dũng cảm lên rất nhiều, đầu óc sáng sủa lên nhiều khi đứng ở một vị trí khác để nhìn nhận lại điều kiện công việc hiện tại! Chị nói đúng, trừ đi những gì dễ chịu, thì tiền được trả chính là lý do cho những thứ chúng ta không thích làm! Vậy, việc duy nhất em cần cân nhắc chỉ là: Lương có đủ nhiều hay không, để hy sinh bản thân?
Vâng, tôi cũng hiểu, thế giới có rất nhiều người, cứ 5 năm lại nhảy việc như tôi: Chúng ta muốn là cô điếm mới trong nhà thổ!
Luôn ăn khách, luôn mới mẻ, luôn thách thức! Là vì chúng ta luôn kiêu ngạo, một cách nào đó, dù là thầm kín!
Đúng không?
Nếu bạn than vãn về công việc, hãy thử một lần nghĩ xem, có phải bạn được trả lương để vượt qua những điều đó? Bởi những người không vượt qua được, họ đã bỏ việc từ lâu rồi!
Và có phải, bạn đã trở nên dũng cảm để đương đầu hơn, với thực tại này?
(ảnh: Activ Store)
laptop slogan 在 snkrvn.com Facebook 的精選貼文
Các bạn đã bao giờ nghe về một chiếc phi thuyền của SNKRVN chưa? Nó đã sẵn sàng kết nối những tín hiệu, và đã được in vật lý 3D và chuẩn bị cho những dự án cực thú vị sắp tới.
Mở đầu sẽ là dự án ASUS VIVOBOOK x SNKRVN cho năm 2020.
#snkrvn #ASUS #Intel #10thGen #vivobook #WowTheWorld #TâmĐiểmKhaiTrường
Hãy nhanh tay chọn cho mình một chiếc laptop ASUS để trở thành tâm điểm mùa khai trường cũng như sở hữu các item cool nhất trong bộ sưu tập ASUS Vivobook X SNKRVN cùng nhiều quà tặng khác nào! Chương trình khuyến mãi áp dụng từ 03/09/2020 - 31/10/2020. Tìm hiểu thêm tại https://asus.urbox.vn/tamdiemkhaitruong
laptop slogan 在 230+ Catchy Laptop Advertisements Slogans -theBrandBoy 的推薦與評價
A nice advertisement will catch customers' attention towards the product. This what each and every business needs. Here are Laptop Advertisements Slogans. ... <看更多>