Mùa không chạy bộ, bạn nhớ đường đua nào nhất? Lối lên đỉnh Đá Bạc gặp rắn chặng cuối Vietnam Mountain Marathon hay lúc xuất phát 12h đêm của Vnexpress Midnight Marathon?
Mình chỉ nhớ những cuộc đua đã đi qua, không biết bản thân chạy nhanh hay chậm, chỉ biết là các vận động viên được BTC cho ăn ngập mặt!
Mình nhớ km khoảng 20 sắp quay đầu được ăn xiên thịt heo nướng BBQ kèm sả ớt, ớt chuông, hành tây, tỏi nóng hổi được chấm chút muối chanh và nước tương đặc biệt của vùng đất Hoa Liên. Leo dốc đã đời muốn rụng cái đầu gối vì dốc quá dài (khoảng 18km leo liên tục) nhưng cứ vài km lại có điểm tiếp nước! Ở điểm tiếp nước la liệt nào là rong biển Nhật Bản, xúc xích nướng, bánh quy châu Âu, gần chục loại trái cây từ quýt, cam chanh dưa hấu chuối roi đào dưa vàng. Riêng nước uống cũng có cả nước chanh, nước cam, nước ép trái cây như táo, cà chua, trà sữa, nước la hán, thậm chí có cả coca cola.
Một race vào lúc giữa trưa nắng gắt chạy về gần cuối, bàn support chả còn mấy VĐV ghé lại, nhưng vẫn có đĩa chanh tươi đầy ụ, thơm ngát xắt lát siêu mỏng, để chấm muối tinh. Cái cảm giác nhấc lát chanh tươi chấm vào đĩa muối, rồi ngậm trong miệng chạy tiếp nó thực sự khó tả biết bao! Cho nên sau này các giải chạy xa, mình vẫn lén lút gói vài gram muối tinh nhét vào thắt lưng hay vest nước, với 1 quả chanh, chỉ là nhớ cái khoảnh khắc đã từng trải qua rất hạnh phúc trên đường chạy thôi!
Chạy trail từ trên núi xuống sau 4 tiếng, mới chạy tới được bờ biển, vừa ngồi xuống ghế ở trạm tiếp nước, lập tức Crew vội vàng nghiêng cái thùng inox to như thùng phở, dùng cốc vục cho một ly thạch đen thơm mát, ngọt nhè nhẹ, những tảng thạch mịn màng siêu trứ danh của huyện Tân Bắc gần như tan ngay ở đầu lưỡi. Các bạn Crew rất khéo léo, không bao giờ để lọt bất kỳ 1 viên đá nhỏ nào vào cốc nước của VĐV. Trong làn gió mặn của biển, trong cái nắng lúc 11h trưa bỏng giãy, thì thứ đồ uống dân dã hay bán trong mấy hàng quà vặt cổng trường ấy, nó chứa đựng biết bao nhiêu là cái sự sung sướng!
Hay có thể tưởng tượng sau khi vừa chạy vừa chửi BTC đã đời (tất nhiên chửi bằng song ngữ, cả tiếng Anh, tiếng Việt lẫn tiếng Hoa), thì tới điểm tiếp nước. Trên mình đeo nào móc an toàn, nào khoen lon, nào mũ bảo hiểm, tay còn nguyên đôi găng an toàn dày cộp, mà bạn Crew mang tới ly trà sữa và vài trái quýt ngọt bóc hộ (cho vào miệng hộ luôn!) bảo, họ phải để dành mấy thứ ngon nhất cho mấy người chạy về cuối, vì biết là rất mệt! Đây còn phô mai ăn đi, đây còn bánh tai heo ăn đi! Có ăn bim bim không? Có ăn cháo thịt không? Có uống bia không? Có ăn chay không? Ôi trời! Ăn xong chỉ muốn đập đầu bảo, cảm ơn BTC!
Mình nhớ điểm chạy qua một ngọn đồi mùa xuân, lúc đó đã được khoảng hơn 30km rồi, một bà béo ở bên đường dựng một điểm tiếp nước gia đình, trên đó chỉ có mỗi một đĩa cam vàng chói lọi xắt 8 thôi! Trời ơi cho tới ngày hôm nay, đó là miếng cam tuyệt vời mình có! Vào lúc vừa rét run cầm cập, vừa đói vừa mệt vừa hoang mang, vừa sợ hãi sẽ bị COT, thì miếng cam của cái nhà nào đó thực sự huy hoàng, đó là miếng cam Mỹ ngon nhất mà sau đó, mình chạy hết các siêu thị quanh nhà, độ chục cái từ Wegmans cho tới Costco, từ Wallmart tới khu phố Tàu, ko đâu có miếng cam ngon tươi chất ngất như đã nếm trên đường chạy marathon.
Bạn mình làm trưởng BTC, một hôm bạn đăng bức ảnh, một đống thịt gà khổng lồ làm đồ ăn ở các điểm support/ CP cho race của bạn đêm hôm sau. Bạn nói, bạn cho mấy trăm VĐV chạy bộ chạy 100km chân đất hoặc Ysandal (tất nhiên chạy giày cũng được!) được ăn thoả thuê. Họ sẽ chạy trong đêm. Đêm đó họ sẽ có cháo gà. Họ sẽ được ăn thịt nướng. Họ sẽ có thịt quay, sẽ có nấm xào, họ được ăn miến xào hải sản, cứ 10km sẽ có một bàn tiếp nước mà đồ ăn ngập mặt. Có cả súp gà ngô nấm, có cả bún khô nấu thịt. Nếu VĐV là người ăn chay, bạn có mấy món cho người ăn chay bao gồm miến xào nấm, súp nấm, súp bí đỏ, cháo trắng. Đó mới chỉ là đồ ăn cung cấp Protein cho 15 tiếng chạy của các VĐV thôi, còn nước, trái cây thì y như các race khác!
Một sáng mình đi đua xe đạp. Tất nhiên như truyền thống, người ta đua xe bằng những chiếc vài trăm Chiệu mà mình về cuối trên chiếc MTB bánh béo nặng trịch giá 3 trẹo. Cái cảm giác người khác lên dốc phóng vù vù, xuống dốc kỹ thuật tuyệt vời, còn mình thì lên dốc 16 độ dắt bộ, xuống dốc thì chỉ biết lao cả người và xe vào hàng rào để phanh xe, ôi cái cảm giác thật sỉ nhục lòng tự trọng, của chiếc xe đạp, chứ mình thì lấy đâu ra. Và khi xe mình hạ cánh xuống chân núi, mắc chiếc ghi đông xe mình lên cái giá treo xe (mà trên đó tất cả mọi cái xe trong cuộc đua đã máng lên xong rồi!), thì mình được cô Crew ân cần đưa cho cốc nước chanh, một túi bánh quy mới được xé ra, một thùng đá vẫn còn đầy, bánh quy rong biển mặn và mấy thứ trái cây còn đầy... Thế là đằng nào cũng làm gì có lòng tự trọng, mình bèn ngồi xuống ăn một cách tử tế! Vì biết chẳng bao giờ có cơ hội quay trở lại những giây phút ấy! Xong, trước lúc quay về đường đua, mình đứng lên giở nón bảo hiểm ra, chào kiểu nhà binh xong mới phắn!
Ở điểm chờ xuất phát của race FM cạnh nhà thờ Trinity Church, mình gần như phải mất một lúc mới đi qua hết những bàn đồ ăn miễn phí dành cho runner. Vô số những đồ ăn đắt tiền mình chưa nhìn thấy bao giờ, ví dụ hàng nghìn chiếc bánh mì hạt vòng siêu ngon "The World's Best Bagels" với cà phê nóng kèm sữa, trà nóng, hàng ngàn gói Gel trái cây siêu phẩm Gatorade Endurance Carb Energy Drink cũng tặng miễn phí. Dọc đường chạy mỗi dãy bàn support đều bày la liệt và lần lượt từ nước khoáng, nước điện giải, trái cây, vài loại Gel bày dài vài mét. Mình không hợp khẩu vị nhưng cũng cố vớ lấy vài thứ để ăn thử Gel xem sao! Trong bụng nghĩ thầm, trời ơi sao runner nhà người ta sướng thế này, bib đã rẻ, đồ toàn xịn, support siêu hạng.
Hôm qua đọc báo, thấy bức ảnh này, BTC một giải marathon ở Hổ Vĩ (Vân Lâm -Đài Loan) đã chuẩn bị 2.000 con gà quay để cho vài nghìn runner ăn tại điểm tiếp nước! Năm ngoái, chỉ vì có 1 Crew không kịp chặt gà, đã đưa nguyên 1 con gà quay cho VĐV và bảo, anh cứ cầm lấy vừa chạy vừa ăn dần dần! Kết quả năm nay, họ phải chuẩn bị riêng vài chú gà chưa chặt ở mỗi điểm tiếp nước, khi rất nhiều VĐV thấy thú vị đã đòi mang cả con gà đi!
À có một lần, năm 2019, lúc đó đã là 11h trưa. Hôm đó tình cờ là ngày Đà Nẵng rất nắng, lại tình cờ là chặng cuối DNIM, tình cờ sao lại là FM đầu tiên mình chạy trở lại sau khi gãy chân. Đi bộ đoạn cuối trời nắng nó mới khủng khiếp sao. Bỗng nhiên mình gặp một điểm tiếp nước của các bạn Đà Nẵng runners. Các bạn ấy tự lập điểm support ở đoạn từ cảng cá về phía công viên Biển Đông. Sau lưng mình chắc chỉ còn vài người. Các bạn ấy mở nhạc tưng bừng, có một runners rất xinh, rất sexy đi boots cao gót nhún nhảy tuyệt đẹp, gọi mình vào uống nước mía! Mình vô cùng thèm nhưng vì quá xấu hổ (vì là ở nhóm cuối giải) nên mình đã dùng hết sức bình sinh để từ chối, đi thẳng!
Từ lúc đó tới giờ, mình cứ thèm cái cốc nước mía mình chưa được uống ấy! Vô cùng cảm ơn các bạn Đà Nẵng runners! Có thể chúng ta sẽ không gặp nhau trên đường đời nhưng một đôi lần lướt qua nhau trên đường chạy, va vào nhau bằng thực phẩm, thế là đủ!
(ảnh ở Đài Loan, Đức, Mỹ)
同時也有53部Youtube影片,追蹤數超過9萬的網紅Vietnam food,也在其Youtube影片中提到,NẤM RƠM ĐẬU BẮP SỐT TIÊU ĐEN món chay lạ miệng thơm ngon | mushroom recipes | món ngon tại nhà T623 | vegan food in vietnam #monngontainha cách làm nấ...
「món an ngon la miệng」的推薦目錄:
- 關於món an ngon la miệng 在 Facebook 的最佳貼文
- 關於món an ngon la miệng 在 Facebook 的最讚貼文
- 關於món an ngon la miệng 在 Phạm Dương Ngọc Vlog Facebook 的最讚貼文
- 關於món an ngon la miệng 在 Vietnam food Youtube 的最佳解答
- 關於món an ngon la miệng 在 Vietnam food Youtube 的最佳解答
- 關於món an ngon la miệng 在 Vietnam food Youtube 的最讚貼文
- 關於món an ngon la miệng 在 Đãi cả nhà thực đơn các món cuộn ngon ngon lạ miệng 的評價
món an ngon la miệng 在 Facebook 的最讚貼文
THẦN DƯỢC CỨU MỆNH
( Bài đăng trên báo Long An - thứ năm từ 21-4 đến 24-4 1997,
năm thứ 34, số 29/97 (1509)
LTS: Ông Nguyễn An Định, cộng tác viên của Báo Long An, hiện nghỉ hưu tại TP.HCM. Với tấm lòng thiết tha với vốn quý y học cổ truyền, lại thêm mối cảm tình với nghề y trong gia tộc (ông là trưởng nam của nhà ái quốc Nguyễn An Ninh), từng có lúc hành nghề y dược. Vừa qua ông có bài viết sau đây; chúng tôi xin giới thiệu, như một tư liệu để bạn đọc tham khảo. Tác giả và tòa soạn báo rất mong nhận được ý kiến đánh giá của các nhà chuyên môn về nội dung y dược học nêu trong bài viết.
THẦN DƯỢC CỨU MỆNH 1
Có quyển sách thuốc Nam, in đầu thế kỷ 20 mang tên "Thần dược cứu mệnh", giới thiệu một bài thuốc thần "cứu người sau bốn khắc". Trong quyển "Hai trăm bài thuốc quý" của ông Lê Văn Tĩnh, Sa Đéc, in khoảng năm 1940, cũng có một bài giống y như vậy, đề là "chủ trị lâm ban, ôn dịch và các bệnh nan y, công hiệu như thần, bệnh lui sau 60 phút".
Quyển "Thần dược cứu mệnh" mở đầu bằng câu "Con người dẫm lên thuốc thần mà không biết, nên vẫn chết". Vị thuốc thần đó chính là vị thuốc có tên "Địa long" - con rồng trong đất. Ở Trung Quốc và Việt Nam, vị Địa long có mặt trong nhiều thang thuốc trị bệnh hiểm nghèo hoặc để cấp cứu người sắp chết. Nhân dân Hàn Quốc có thói quen ăn cháo Địa long trứơc khi ngủ, để tẩm bổ và để trị bá bệnh. Đêm đêm, cháo Địa long có bán tại các thị trấn và ngay cả ở thủ đô. Gần đây trong thời gian Thế vận hội Olempic Seoul, vì ngại người nước ngoài không hiểu vị thuốc quý mà coi thường nhân dân Nam Hàn, nên Chính phủ đã cấm bán cháo Đia long trong thời gian Thế vận hội. Vậy "Địa long" là gì? Nó chính là con trùn đất, loại có màu sẫm đen, ánh xanh ở cổ, to bằng đầu đũa hoặc to hơn, khi đào trúng nó, nó không giãy giụa, co thành một nùi tròn nằm im.
"Thần dược cứu mệnh" phân tích tính dược của trùn đất, cho rằng nó có khả năng: làm dai mạch máu và dây thần kinh, nối liền các chỗ dây thần kinh bị dứt, các mạch mạu bị nứt rách, hồi phục sự sống cho các tế bào đã bị hoại tử, tách ra và đào thải các tế bào đã chết thối, hết phương phục hồi, vực dậy vô cùng nhanh chóng sức chống trả bệnh tật của con người ( ngày nay gọi là vực dậy sức miễn dịch của cơ thể). Cho nên, chỉ sau sáu mươi phút bệnh phải lui, mọi hiện tượng lâm sàng đều biến mất. Do đó Địa long được dùng và công hiệu rất nhanh chóng trong các trường hợp: cửu khiếu xuất huyết, não bộ xuất huyết, ngũ tạng, lục phủ xuất huyết, phù thận, phù gan, phù toàn thân, phù tim, đột ngột phát điên không rõ nguyên do có sốt hoặc không có sốt, bí đại tiểu tiện, bí trung tiện, bụng báng trướng nước, "mắc đằng dưới" (bạch đới nặng, ngày đêm đáy quần ướt sũng hôi hám, người ốm tong, xanh xao...)
Ở hai quyển sách, hai bài thuốc giống nhau, có một nét đặc biệt nổi bật "bênh lui sáu mươi phút sau khi uống thuốc", mà lại chuyên trị những ca rất khó trị. Ví vậy nói "thần dược cứu mệnh" thật không ngoa chút nào.
Lúc nhỏ tôi rất mê ngành y dược. Các sách chữ Pháp dành cho các y bác sĩ nghiên cứu kỹ về nhi khoa, sản khoa, đa khoa, giải phẫu... đọc rất khó hiểu và rất đắt tiền, tôi cũng ráng mua để nghiên cứu. Hai quyển sách thuốc : "thần dược cứu mệnh" và "200 bài thuốc quý" tôi coi như vàng ngọc. Đi kháng chiến, hai quyển đó nằm dưới đáy ba lô tôi, theo tôi suốt chín năm, giúp tôi trị bệnh cứu người. Chỉ riêng năm 1953 và nửa đầu năm 1954, tôi đã cứu gần trăm người, coi như giật lại từ tay thần chết.
Trong cuộc giành giật đó, có lần tôi đã chạm trán cả với một vị danh y, mà trước đó các nhà điền chủ lớn ở Cần Thơ, Rạch Giá, Sóc Trăng, Bạc Liêu thường đưa xe hơi hoặc ghe máy đến tận nhà để rước ông. Năm đó ở vùng Giáp bốn tỉnh này có một đợt dịch bệnh, phần lớn là các cháu nhỏ từ 9 -10 tuổi đến 15 -17 tuổi, đa số là gái, các cháu trai và người lớn ít bị hơn. Hiện tượng là xuất huyết nội tạng, xuất huyết cửu khiếu, xuất huyết dưới da (nổi vệt đỏ bầm tím, xanh đen khắp người) hôn mê bất tỉnh nằm im như xác chết suốt bảy ngày, có khi lâu hơn, mạch đã lạc không bắt được, hơi thở rật yếu khó nhận thấy, da tái xanh, tay chân lạnh ngắt (nhưng vẫn còn mềm dịu, nếu cứng đơ thì đã bị đem chôn rồi)
Lần đó cháu gái hôn mê đã 8 ngày, mình đầy các vệt tím. Gia đình đã rước được vị danh y nổi tiếng nói trên, nhưng ông đến xong lại từ chối không trị bệnh cho cháu, chỉ vì trong số 30-40 vệt bầm đen trên da cháu, có một vệt đen kịt to bằng đầu ngón tay, nằm đúng giữa hai đầu lông mày. Ông cho đó là điềm báo không thể cứu sống. Sợ mất uy tín thầy, nên ông không hốt thuốc.
Tình cờ tôi đến, thấy má cháu đang quỳ lạy van xin ông cứu cháu, mà ông một mực chối từ. Nghe mạch tại tim, thấy còn tiếng thoi thóp rất yếu, tôi nói:
- Thưa thầy, thầy quyết bỏ, thì con xin phép thầy cho con cứu cháu.
- Em mà cứu được hả? Có thấy vệt đen ngay huyệt Tam tinh không mà em liều mạng vậy? Tôi hỏi em, sau khi em đổ thuốc thì bao lâu cháu tỉnh lại? Em nói được, tôi sẽ để cho em đổ thuốc.
- Thưa thầy bài thuốc của con, cháu uống xong chỉ độ 63-65 phút sau cháu sẽ mở mắt.
Thầy trợn tròn mắt, đỏ mặt tía tai, lườm tôi rồi quát:
- Chủ nhà đâu, đem cho tôi cái đồng hồ bàn.
Ông dằn mạnh đồng hồ lên bàn, nói:
- Được rồi! Có đồng hồ đó. Tôi ở lại coi cháu nhỏ tỉnh dậy.
Có kinh nghiệm cả trăm lần rồi, tôi rất tin ở bài thuốc. Tôi đi nấu rồi cạy răng đổ cho cháu uống. Quả nhiên tới phút 63 cháu mở mắt, đến phút thư 65 cháu đòi đỡ ngồi dậy, đòi uống nước ăn cháo, đòi cho đi tiêu tiểu. Tiếng cháu rất yếu, hai mắt cháu toàn tròng trắng, không thấy tí tròng đen nào. Nhưng tay chân cháu đã ấm, da hết tái xanh. Rõ ràng cháu đã sống lại.
Ông thầy thuốc với hai tay lên đầu, lột khăn đóng xuống chắp tay trước ngực nói:
- Lúc nãy em kêu tôi bằng thầy, bây giờ tôi phải lạy em ba lạy mà kêu em bằng thầy. Xin thầy thông cảm cho, vì thầy trẻ quá, nhỏ hơn con tôi nhiều, do đó tôi không quỳ lạy sợ tổn thọ cho thầy. Tôi chỉ xin xá đủ ba xá thay cho ba lạy.
Nói xong ông trịnh trọng xá tôi ba xá, đầu cúi sâu thật nghiêm túc. Sau đó ông xin tôi bài thuốc.
Năm đó, ngoài các hiện tượng hôn mê sâu nhiều ngày, xuật huyết dưới da, xuất huyết cửu khiếu, xuất huyết nội tạng, xuất huyết não, còn có nhiều ca bệnh khác. Bà nọ phát điên đã 4-5 ngày. Phải vất vả lắm mới đổ được thuốc. Cũng hơn 60 phút bà khỏi hẳn. Ông kia hơn 90 tuổi, cảm gió nằm im sùi bọt mép, mắt trật thị, tay chân lạnh ngắt. Lấy móc tai đâm dưới móng mười ngón tay mút không ra tí máu, máu đã đông. Khi tôi cạy răng đổ thuốc, còn có người nhà nói sau lưng tôi:
- Thuốc hay thì trị được bệnh, chứ cãi làm sao được mệnh của trời. Ông đã trên chín mươi tuổi còn gì. Cứu sao được mà cứu?
Vậy mà sau khi đổ thuốc 65 phút, ông vẫn sống, cãi cả mệnh trời thật!
THẦN DƯỢC CỨU MỆNH 2
Cuối năm 1969, ở Hà Nội có đợt dịch bệnh gọi là sốt xuất huyết, được xác định xuất hiện lần đầu tiên ở nước ta. Các cháu nhỏ chết la liệt, tại bệnh viện lớn có ngày 15-17 cháu chết. Nghe nói có dịch bệnh gây chết tràn lan, tôi đến các bệnh viện xem. Thấy các dạng bệnh giống y như tôi đã từng gặp, tôi viết ngay một bài, nói rõ về bệnh và phổ biến bài thuốc "Thần dược cứu mệnh", gởi lên Bộ trưởng Bộ Y tế lúc bấy giờ là bác sĩ Nguyễn Văn Hưởng. Bác gởi phổ biến đi các tỉnh, đồng thời gởi đăng ngay trên báo "Hà Nội mới". Trong bài viết của tôi có câu:
"Đề nghị dùng thuốc này cho các ca bệnh nặng nhất. Bảo đảm 100% sẽ không có tử vong". Bác sĩ Hưởng đã xóa bỏ đoạn "... Bảo đảm 100%...". Đọc báo thấy mất đoạn đó, tôi chạy ngay đến nhà bác Bộ trưởng. Tôi nói:
- Thưa bác, bác bỏ mất đoạn quan trọng nhất trong bài của cháu. Vì cháu nghĩ, vị chủ của bài thuốc nầy là con trùn, nên nó dễ gây ngại dùng. Bắt con trùn còn gớm, làm thuốc càng ớn hơn, vì vậy để câu đó, người ta tin chắc chắn nó sẽ cứu sống người bệnh, do đó người ta ráng không gớm, ráng bằng mọi giá làm thuốc để cứu bệnh nhân.
Bác Hưởng nói:
- Giả dụ người bệnh đến giờ phải chết, 5-10 phút nữa sẽ chết, mà thuốc của cháu lại cần đến 60 phút mới cứu sống. Vậy làm sao bảo đảm 100% được? Thận trọng vẫn hơn cháu à. Trong ngành y không nên nói câu đó.
- Thưa bác, nhưng kinh nghiệm thực tế của cháu đã cho thấy rõ, thuốc có uống khỏi cổ là đã chắc sẽ sống rồi.
Bác Hưởng không bằng lòng nên nói:
- Tôi nhắc lại, ngành y không cho phép nói bảo đảm cứu sống 100%.
Bác cháu tôi tranh luận như vậy. Nhưng vài tháng sau, đến Hội nghị tổng kết dịch sốt xuất huyết toàn miền Bắc, do Sở Y tế Hà Nội tổ chức, tôi nhận được thư mời của đồng chí Giám đốc Sở Y tế Hà Nội. Trong giấy mời đồng chí viết:
- Trong cuộc chống dịch sốt xuất huyết vừa qua, Bộ có sử dụng bốn bài thuốc Nam do nhân dân đóng góp. Nói chung, thuốc Nam trị bệnh này đạt hiệu quả rõ ràng và nhanh chóng hơn Tây y. Tuy nhiên, trong các bệnh nhân dùng ba bài thuốc kia, vẫn có những ca tử vong. Duy chỉ có bài "trùn đất" của đồng chí là cứu sống 100%, không có ca tử vong nào. Mặc dù bài thuốc đó đã dùng cho tất cả các bệnh nhân nặng nhất. Vì vậy, mời đồng chí dự hội nghị tổng kết. Đặc biệt mời đồng chí báo cáo với hội nghị một số vấn đề mà chúng tôi muốn biết. Ví dụ: tại sao đồng chí biết dùng năng lượng của dòng điện 12 von để gọi thức thần kinh trung ương của bệnh nhân hôn mê sâu. Mà lại nói được: sau khi nạp điện lần thứ năm thì bệnh nhân tỉnh dậy?
- Còn một số vấn đề khác, chúng tôi cũng xin đồng chí cho biết rõ hơn. Ví dụ vấn đề 63-65 phút, có trường hợp nào khác đi, kéo dài hơn không? Ngoài bệnh sốt xuất huyết, thuốc còn trị được các bệnh nào khác?
Cuộc họp đó có khoảng hơn 200 người đến dự, gồm Hội đồng Kỹ thuật của Bộ, các giám đốc bệnh viện quận và huyện ngoại thành, các lương y và sư sãi tham gia trị bệnh cứu người. Báo cáo của tôi trả lời các câu hỏi của đồng chí giám đốc sở cùng nhiều câu hỏi khác, đã được hội nghị vỗ tay hoan hô hồi lâu.
Sau hôi nghị đó, bác Hưởng mời tôi tới nhà bác và gợi ý:
- Tôi muốn đề nghị với Bộ Văn hóa biệt phái cháu về Viện Đông y trong thời gian 3-5 năm. Ỡ Viện, tôi sẽ cử cháu phụ trách một tổ nghiên cứu gồm nhiều phó tiến sĩ y dược. Cháu cùng các vị đó sẽ bào chế, biến bài thuốc của cháu thành thuốc chai để uống, sau đó tiến tới biến thuốc thành dạng nước trong cho vào ampoule để chích. Chế được thuốc tiêm, ta sẽ đưa đi điều trị cho bảy - tám chục bệnh nhân. Nếu thời gian chấm dứt các hiện tượng làm sáng tỏ vấn đề là 63-65 phút như thuốc thang, coi như ta thành công. Chừng đó bác sẽ cho sản xuất đại trà, bán rộng ra nước ngoài. Bác sẽ để tên thuốc là AV, ngầm hiểu là antivirus. Vì hiện nay trên thế giới người ta cho là "chưa có thuốc đặc hiệu trị siêu vi trùng", cho nên ta chưa dám đề rõ nguyên chữ antivirus. Khi nào thiên hạ dùng nhiều và xác định thuốc này diệt siêu vi trùng rất có kết quả, lúc đó tự họ sẽ cho thuốc của ta là antivirus.
Hồi đó tôi mới lấy xong bằng đại hoc nghệ thuật từ nước ngoài, mới về nước, nên còn mê công tác văn học nghệ thuật. Chưa biết say mê ngành y, cho nên đã từ chối lời mời của bác Bộ trưởng Bô Y tế, kiêm Viện trưởng Viện Đông y. Tôi nói:
- Thưa bác, cháu làm tổ trưởng tổ nghiên cứu thì làm sao các vị phó tiến sĩ y dược nghe theo lời cháu. Đã lập một tổ chức gồm toàn các vị có chuyên môn cao, sao bác không ra lệnh cho các vị chịu trách nhiệm bào chế cho thành công? Làm như vậy có phải tốt hơn không?
- Cháu ơi, vấn đề phức tạp lắm. Phải nói thật, mặc dù Đảng bảo phải coi trọng Đông y, nhưng những người có học vị cao, đã có mấy người thật sự tin tưởng Đông y! Hơn nữa, bài thuốc của cháu gồm bốn vị, thì con trùn đất dễ bị người ta gớm. Còn ba vị kia: đậu đen, đậu xanh, rau bù ngót, rất dễ làm cho người ta coi thường. Do hai đặc điểm đó nên bài thuốc của cháu có thể khiến người ta thiếu quyết tâm nghiên cứu thật đến nơi đến chốn. Chỉ có cháu, người đã có kinh nghiệm thực tế, đã từng cứu sống hàng trăm người, giành giật họ lại từ tay thần chết, thì cháu mới có đủ quyết tâm và lòng tin, để đưa cuộc nghiên cứu đến thành công. Bác tin cháu, cử cháu làm, bác phải có trách nhiệm theo dõi sát và buộc mọi người phải làm đúng theo lời cháu. Với bài thuốc đó, bác tin là thời gian hoàn thành công trình sẽ rất ngắn. Bởi vì, đặc điểm 65 phút của nó rất đặc biệt. Nó xác định xác bước nghiên cứu của ta bằng cách xem giờ. Bác tin rằng có thể chỉ một năm, ta sẽ hoàn thành công trình này.
Bác Bộ trưởng rất tin ở bài thuốc, tin ở tôi, từng lời bác mang nhiều ý nghĩa khích lệ, động viên tôi dũng cảm nhận trách nhiệm lớn. Tuy nhiên, tôi vẫn ngại, cái lo ngại tự nhiên của một người mặc dù có kinh nghiệm thực tế không phải ít, có đọc sách trình độ cao, nhưng chưa được học có hệ thống lý luận nghiệp vụ chính quy trường lớp.
THẦN DƯỢC CỨU MỆNH 3
Đã hai lần tôi bị chất vấn đến tháo cả mồ hôi hột, cho nên tôi phải sợ. Tuy tôi trả lời trót lọt ở cả hai lần, lại được khen, được hoan hô. Nhưng điều đó không làm tôi hết sợ được.
Lần thứ nhất, cháu Chín 15 tuổi, ở 105 Hàng Bột – Hà Nội bị hôn mê sâu đã 9 ngày. Từ bệnh viện Đống Đa, cháu đượcchuyển qua Saint Paul, rồi bệnh viện Cu Ba. Bữa đó bác sĩ bệnh viện Cuba ra trạm y tế. Trạm hỏi, bác sĩ Cuba nói: “Cháu Chín ở phố này, chúng tôi coi như đã chết 5 ngày rồi. hiện nay hàng ngày tiêm 2 triệu đơn vị kháng sinh và vô nước biển. Nhưng không hy vọng sống. Đợi tay cháu cứng đơ thì đưa chôn thôi”.
Nhà cháu cách con hẻm 200m là đến trạm y tế khu phố. Tiếng hai bác sĩ nói, má cháu ngồi mái trước nhà nghe rõ hết nên 6 giờ tối bà cho con trai đi tìm tôi. Bấy giờ tôi vào bệnh viện gặp Giám đốc trực đề nghị phối hợp Đông y. Bị từ chối, tôi quay về nhà cháu nấu thuốc đưa má cháu bảo đem vô lén đổ. Kém mười lăm 8 giờ đổ thuốc, thì 9 giờ kém 10 cháu tỉnh. 9 giờ, tất cả người nhà phải ra khỏi bệnh viện. Sáng sớm tôi vào thấy cháu đang ngồi ăn cháo. Người nhà quây tròn quanh giường. Cổ cháu niểng: đầu cúi, lắc lắc, hai mắt toàn tròng trắng, miệng méo, tay quều quào. Tôi bảo đưa cháu về để tôi trị tiếp. Mẹ cháu nói:
- Anh ơi, cháu quều quào như đứa có tật vậy, hai mắt không có tròng đen, đưa về nhà rồi cháu có khỏi không? Mọi cái có trở lại bình thường không?
Tôi bảo: bà cứ đưa cháu về, vài hôm cháu sẽ khỏi hẳn.
Gia đình xin đưa cháu về, bác sĩ chưa tin cháu đã tỉnh. Khi thấy cháu như vậy, bác sĩ càng không muốn cho về. Tôi phải cam đoan trị dứt các di chứng, bác sĩ mới cho về.
Vừa về đến nhà thì chị Lê – giám đốc bệnh viện quận Đống Đa tới ngay, có lẽ bệnh viện Cuba báo cho chị biết. Chị Lê nhờ tôi giúp bệnh viện Đống Đa. Cho uống thang thứ hai thì tay chân, đầu cổ cháu gần như bình thường. TRòng đen mắt cháu đã xuống nhưng lại nằm ở hai khóe mắt bên ngoài. Qua thang thứ ba, tròng đen mới trở lại vị trí của nó.
Chị Lê hàng ngày đến theo dõi tình hình. Qua ngày thứ tư, chị mời tôi cùng đi lên Bộ gặp Bộ trưởng. Bác Hưởng hỏi tôi rất tỉ mỉ về thể trạng của cháu trong thờigian tới, khoảng dăm, sáu tháng sẽ ra sao? Về lâu dài tim, óc có vấn đề gì không? Có bị di chứng không? Sau đó bác bảo tôi cố gắng thường xuyên đến giúp bệnh viện quận nhà. Bác nói với chị Lê:
- Những điều tôi hỏi và đồng chí Định trả lời, cô đã nghe rõ hết. Vậy từ nay trở đi lúc nào đồng chí Định đến bệnh viện, mà có góp ý gì về phương pháp trị bệnh, về sự chỉ định thuốc hoặc đồng chí đề nghị gì thì cô nên nghe theo.
Cháu Chín về nhà được tuần thì xảy ra sự cố. Dãy nhà phía sau nhà Chín, ông chú nhà ở ngay cửa sổ chỗ Chín nằm: ổng đi phố làm mất chìa khóa. Về không mở được cửa, ông đi mướn búa tạ về đập. Vì ổ khóa và khoen cửa của ông loại to nhất nên ông phải đập đến cả chục cái mới tới được ổ khóa. Từ chỗ ổ khóa nhà ổng đến chỗ Chín nằm chỉ cách có 2 m. Tiếng đập khóa rầm rầm làm Chín hốt hoảng ngất lịm. Người khỏe mạnh còn chịu không nổi, huống hồ người từ cõi chết mới trở về, tim óc còn rất yếu.
Gia đình đưa Chín trở vào bệnh viện Đống Đa và báo cho tôi biết. Tôi vào viện thấy đang cho tiêm Adrenalin. Chị Lê hỏi:
Ta lại cho uống thuốc nam hả anh?
Chị à, bệnh cháu đã khỏi. Siêu vi trùng không còn. Lần này cháu hôn mê sâu do bị cú sốc tim và thần kinh. Chị không nên cho cháu dùng thuốc, nhất là những thứ có nhiều độc tố như Adrenalin. Chị nên dùng các chất phóng xạ như tia cực tím, hồng ngoại hay laze, nguyên tử đều được. Ta dùng năng lượng phóng xạ mà gọi thức thần kinh trung ương. Cháu hôn mê lần nầy do quán tính của cuộc hôn mê trước, nó kéo thần kinh trung ương của cháu quay trở lại tình trạng liệt trước kia mà thôi. Do vậy, ta chỉ cần gọi nó tỉnh dậy, hoạt động trở lại, không cần thuốc.
Chị Lê đưa cháu sang bệnh viện Bạch Mai, để nhờ phóng xạ trị liệu. Lúc đó các máy phóng xạ đều đưa sơ tán về nông thôn hết, nên chị Lê lại gọi tôi đến. Tôi nói:
- Nếu không có máy nào hết, thì chị tìm mua cái manheto xe hơi, bắt hai cực điện vào hai trái tai cháu, rồi lắc đầu ma-nhê-tô mà nạp điện. Điện ma-nhê-tô cũng giật khá mạnh, có thể gọi tỉnh. Nhưng điện ma-nhê-tô chỉ có 12 vôn, không thể giật chết. Dòng điện trên 40 vôn mới có thể giật chết người.
Chị Lê hỏi:
- Nạp điện mấy lần, mỗi lần bao lâu?
Tôi nói:
- Chị cứ cho gật gật cái đầu ma-nhê-tô năm bảy cái một lần. Cách sáu bảy giờ sau nạp một lần nữa. Có thể sau năm lần nạp điện cháu sẽ tỉnh.
Quả nhiên sau năm lần nạp điện cháu tỉnh lại, sau đó khỏi bệnh. Một năm sau gặp lại Chín, tôi biết cháu đã bỏ học, đi làm cô mẫu giáo. Mười sáu tuổi mà cháu cao hơn mét sáu, nặng gần sáu mươi kí, rất hồng hào khỏe mạnh.
Về thời gian bệnh lui sau 65 phút, tôi xin nói rõ. Có những trường hợp đặc biệt, như bệnh bụng báng nước , hậu quả của bệnh viêm gan siêu vi (mỗi ngày có thể lấy từ ổ bụng cả 18 – 20 lít nước) và phù toàn thân hậu quả của phù thận nhiễm mỡ, thời gian lui bệnh có thể lâu hơn, tức vài ngày sau mới khỏi hẳn. Tuy vậy đến phút 65 ấy, trong người bệnh vẫn có sự thay đổi lớn, báo hiệu rõ nét bệnh bắt đầu lui.
Ví dụ chuyện anh chàng thổi kèn đồng trompette của Đoàn ca múc Thái Ly. Đồng chí đó bị phù thận nhiễm mỡ từ nhiều năm. Khi đoàn ca múa quân giải phóng của Thái Ly ra Hà Nội để đi nước ngoài. Hôm đó chỉ còn 4 – 5 ngày nữa là lên đường bỗng đột ngột đồng chí ấy bị phát phù toàn thân. Mình mẩy, tay chân, mặt mũi phồng tròn đến căng da, cứ y như người được bơm hơi. Bác sĩ đành buộc đồng chí ở lại và dĩ nhiên cả đoàn phải ở lại. Vì văn công quân đội mà thiếu cây kèn xung trận thì không thể được, mượn người khác thì bao giờ mới tập xong các tiết mục? Đồng chí bèn tìm đến nhà tôi, nói như mếu, năn nỉ tôi tiếp cứu. Tôi làm thuốc đưa cho. Cầm thuốc, đồng chí mừng quá vội cáo lui, tôi dặn:
- Uống xong 65 phút có sự thay đổi trong người. Cho nên có cảm giác gì lạ em cứ bình tĩnh. Đó là hiện tượng bệnh lui, không có gì mà sợ.
Sáng sớm hôm sau, mới tờ mờ sáng anh chàng mò đến, báo tin khỏi bệnh đã được bác sĩ của đoàn cho đi nướ ngoài. Người đồng chí ốm nhom, ngó chỉ bằng phân nửa hôm qua. Đồng chí nói:
- Uống xong hơn tiếng người em bỗng nghe rần rần, y như có hàng triệu con kiến đang bò trong xương trong máu. Em sợ quá nhưng nhớ lời anh dặn, em ráng bình tĩnh. Từ đó tới sáng em đi tiểu tiện hơn chục lần, khát nước uống nước hoài. Đến sáng thì hết phù. Bác sĩ phải kêu trời sao em khỏi bệnh lẹ vậy. Nếu vì em mà cả đoàn bị ách tắc lại, kế hoạch đã bố trí với nước ngoài bị xáo trộn hết, chắc là em phải rất khổ tâm.
Nói chung “thần dược” có đặc điểm 65 phút thật kỳ lạ. Đang hôn mê cả chục ngày vụt mở mắt, đòi ngồi, đòi ăn uống, đòi tiêu tiểu. Đang điên bỗng tỉnh như người thường. Đang bí tiểu tiện thì đi được. Bí cả chục ngày bỗng tiểu loãng. Ung thư gan, ruột bệnh viện bỏ chết cho về, bỗng xổ ra hàng chậu nước đen, thối như cả một con bò chết sình để trong nhà. Tai biến mạch máu não cả chục ngày cũng tỉnh dậy, nói cười được.
Bây giờ, xin trở lại câu chuyện cháu Chín. Vì cháu ngất lần thứ hai, và vì tôi không chờ bệnh viện Đống Đa dùng thuốc, lại chỉ định dùng dòng điện 12 vôn gọi cháu tỉnh dậy, cho nên tôi bị sát hạch lần thứ hai, không phải trước Bộ trưởng Bộ Y tế mà là trước mặt hơn hai trăm vị có chuyên môn cao của hội đồng kĩ thuật của Bộ. Do đó khiến tôi rất sợ, cho nên đã từ chối cơ hội ngàn năm có một bác Bộ trưởng đã dành cho tôi, để tôi có đóng góp đáng kể cho đồng bào và cho nhân loại. Muốn lưu niệm sự kiện đó, năm 1973 và 1978, khi sanh hai con trai, tôi đã đặt tên các cháu là An Vinh và An Vịnh. Đó là hình ảnh hai chữ AV mà bác Ba Hường, Bộ trưởng dự định đặt tên cho bài thuốc của tôi, nếu nó được chế thành công dạng thuốc tiêm.
THẦN DƯỢC CỨU MỆNH 4
Bỏ mất cơ hội đó, tôi cứ tiếc mãi. Suốt 27 năm qua, cứ mỗi lần đọc báo, xem đài, nghe thấy tin dịch bệnh vẫn hoành hành, các cháu vẫn chết. Vào bệnh viện thấy các cháu nhỏ hôn mê sâu, nằm im như xác chết xanh lè, là tôi không sao cầm được nước mắt. Có lần đang ăn cơm mà tôi phải buông đũa rồi khóc nức nở như trẻ nhỏ. Một lần, kiềm không được lòng mình, tôi đã la lên: Trời ơi! Thuốc đây! Có thuốc đây, tại sao các cháu vẫn chết, hỡi trời?
Gần 30 năm đã trôi qua, mà tôi cứ tự trách mình, tự dằn vặt mãi. Cứ mãi cho rằng do tôi, năm đó tôi đã thiếu trách nhiệm, đã thiếu dũng cảm mà nên. Khổ nỗi ở nước ta, nhiều người vẫn còn gớm con trùn cho nên bài thuốc vẫn không được dùng rộng rãi?
Cuối cùng tôi quyết phải cố gắng viết, đưa vấn đề này lên mặt báo, để bài "Thần dược cứu mệnh" đến tận tay đồng bào, nhất là bà con ở các vùng xa xôi hẻo lánh, đường đi tới bệnh viện có khó khăn, người ta buộc lòng phải tự làm để cứu mạng người thân. Nếu có hàng trăm, hàng ngàn người được cứu sống, thì bài thuốc này sẽ được khẳng định.
Hoặc giả, trong cả triệu nhà chuyên môn, nhà nghiên cứu sẽ có những người tin tưởng nó, dùng nó để trị bệnh, dùng nó để chế thuốc tiêm, tiện dùng hơn, hiệu quả hơn.
Nếu thật sự có những vị như thế, trong nước như ngoài nước thì khi các vị cần tôi hợp tác, tôi sẽ luôn luôn sẵn sàng làm bất cứ việc gì, đi bất cứ nơi đâu.
Bài thuốc gồm 3 vị : Trùn đất, đậu đen, bù ngót. Trong quá trình trị bệnh cứu người, tôi có gia thêm vị thứ tư là đậu xanh. Vì tôi nghĩ: đào trùn có khi ở gốc chuối, có thể có những chai lọ hóa chất, hoặc trùn đào tại các cây có độc như xương rồng, sầu đâu, chùm ruột, ít nhiều bị nhiễm độc, sẽ có đậu xanh giải độc.
Từ khi tôi thêm vị đậu xanh, năm 1954 đến nay, thuốc vẫn đẩy lùi bệnh sau 65 phút, y như thang gốc. Nghĩa là hầu hết các trường hợp cứu bệnh tôi kể trên, thuốc đều có 4 vị, tức có thêm đậu xanh.
Bài thuốc như sau:
1/Địa long 50g mỗi thang, tương đương 50 con trùn tươi(Xin mách : ở khu chợ thuốc bắc, đường Hải Thượng Lãn Ông Chơ Lớn lúc nào cũng sẵn, muốn mua cả tạ cũng có ). Nếu không có điều kiện mua Địa Long thì đào trùn tươi (loại màu sẫm rất dai, đào trúng nó, nó không giãy co lại thành 1 núi tròn). 50 con cho liều người lớn hoặc từ 15-16 tuổi trở lên. 30 con cho trẻ từ 5-6 tuổi đến 13-14 tuổi. 20 con cho trẻ từ 1-2 tháng tuổi đến 5-6 tuổi.
2/ Đậu đen, đậu xanh mỗi thứ 100g (sách cổ ghi: 1 bụm to).
3/ Rau bù ngot bằng 2-3 mớ bán ở chợ, khoảng 200-300g, băm nhỏ cả cọng và lá.
Trùn rọc ra, rửa sạch sao thơm giòn, giã nhỏ. Đậu và rau sao thơm, tất cả cho vào siêu hoặc nồi đất hay nồi nhôm gang đều được. Cho vào 4 chén nước, sắc còn 1/2 hoặc 1/3 chén cho người bất tỉnh, phải cạy răng đổ. Thuốc nầy uống 1 thang cũng thấy hết bệnh, nhưng tôi thường cho uống 3 thang trong 3 ngày (tối nước nhất, sáng nước nhì). Hai thang sau để trừ căn và triệt các di chứng (như tai biến mạch máu não có thể di chứng câm, què quặt tay chân, hư mặt, tai ... sốt xuất huyết dễ hư tim, óc ... ) cho nên khi uống thang thứ 2, thứ 3, bệnh nhân đã tỉnh táo. Thuốc có thể pha đường cho dễ uống. Bù ngót sao thật khô giòn, thuốc sẽ có vị thuốc bắc. Bù ngót để tươi sắc không sao, nước thuốc giống chè đậu đen pha đường uống rất ngon.
Thuốc nầy bệnh càng nặng càng thấy rõ hiệu quả 65 phút. Bệnh nhẹ ít thấy rõ kết quả 65 phút, nhưng bệnh vẫn lui. Ở Đại Hàn (Nam Triều Tiên) là xứ sở nhân sâm Caoly, mà người ta còn tẩm bổ bằng cháo trùn. Ở nước ta các dân tộc miền núi phía Bắc trị bụng báng trướng nước bằng cách : trùn băm nhỏ để tươi, trộn với sữa, cứ để thế múc nuốt. Triều Tiên thì cháo trùn là món ăn ngon (đặc sản) chứ không chỉ là món thuốc vừa tẩm bổ vừa trị bá bệnh. Trùn băm nhuyễn, xào thơm, nấu với đậu. Vì quý chất bổ và chất trị bá bệnh của con trùn nên người ta đâu có gớm nó. Huống hồ khi cần trị bệnh nan y hoặc giành giật mạng sống từ tay thần chết, thì có gì mà gớm? Mong rằng đồng bào và các cơ sở y tế hãy mạnh dạn dùng nó trong các bệnh siêu vi trùng, kể cả sida.
Nhân đây tôi xin nói rõ thêm hội nghị tổng kết chống bệnh sốt xuất huyết đợt 1 họp năm 1970. Thông tin nầy được đưa ra toàn thế giới. Nước Nhật nghiên cứu, ứng dụng điều trị. Đến năm 1972, đọc trên tạp chí Đông y của Việt Nam (in bằng khổ quyển Kiến thức ngày nay) tôi thấy có dịch và in lại những bài trong tạp chí Đông y Nhật Bản. Họ hết lời ca ngợi "bài thuốc con trùn của Việt Nam", dùng trị siêu vi trùng rất có hiệu quả. Có lẽ do công bố đó của Nhật mà sanh ra món cháo trùn ở Đại Hàn chăng? Tôi còn nghe một người từ Mỹ về nói bên đó người ta làm thuốc bằng trùn và đậu đen. Điều đó không rõ thực hư thế nào. Nhưng điều chắc chắn là Liên hiệp quốc, trong mấy năm trước đây, có chủ trương: "Tìm về cội nguồn các dân tộc kém phát triển, để học cách trị bệnh bằng cỏ cây và côn trùng". Do đó, ta thường thấy trên tivi và báo chí các cách trị bệnh kỳ lạ của dân da đen, da đỏ.
Càng nghĩ tới các điều đó, tôi càng thấy đau lòng, nhớ lại đề nghị của bác Ba Hưởng muốn tôi bào chế toa thuốc thành thuốc tiêm. Đúng là "không sao kéo lùi lại thời gian đã qua". Nhưng việc bào chế thuốc đó thành thuốc chai (để thêm acid benzoide bột) hoặc chưng cất nó như cất rượu, dù có trễ gần 30 năm, nhưng lúc nào bắt đầu, nó vẫn là việc mới, việc hết sức cần thiết.
Tôi tuy tuổi đã cao nhưng vẫn còn muốn đóng góp. Các cơ sở nghiên cứu, bệnh viện hoặc bệnh nhân cần tôi, tôi vẫn sẵn sàng phục vụ. Ngoài toa "Thần dược cứu mệnh", tôi còn trong tay nhiều bài thuốc quý khác. Ví dụ: bó xương gãy, kể cả xương sống dập nát và xương đòn gánh gãy lìa, chỉ cần thời gian 15 ngày. Bản thân tôi bị dập nát 2 đốt xương sống, quân y Quân khu 9 bó tay, báo tử về đơn vị, nhưng tôi nay vẫn sống mà không tật nguyền, vẫn tập tạ 50kg và đánh quần vợt khi tôi trên 40 tuổi, đang ở nước ngoài có độ lạnh âm 20 độ. Lúc trị lành 2 đốt xương sống không có kẹp nẹp bó bột gì hết. Chỉ nằm sấp dội thuốc nóng vào lưng suốt 15 ngày đêm. Sang ngày thứ 16 tôi ngồi dậy và đi ra đồng cả trăm mét. Nếu tôi có dịp, tôi sẽ lần lượt giới thiệu nhiều bài thuốc quý trên báo để phục vụ bạn đọc.
Dưới đây, tôi cũng xin ghi rõ địa chỉ và số điện thoại của mình, để bạn đọc tiện liên hệ trao đổi thêm về nội dung bài viết. NGUYỄN AN ĐỊNH, (40/10 Hậu Lân-Bà Điểm-Hóc Môn-TPHCM) - ĐT 8914379.
-----------------------oOo----------------------------
NÓI RÕ VỀ CÔNG HIỆU CỦA BÀI THẦN DƯỢC CỨU MỆNH
Để đồng bào cùng các vị lương y, các đồng chí phụ trách bệnh xá bệnh viện ở xã và huyện có thể mạnh dạn dùng bài thuốc nam “Địa Long” có tên thần dược. tôi xin thống kê thành bản rõ ràng, công hiệu của nó đối với các bệnh thường gặp, đồng thời ghi rõ các phần biểu hiện của bệnh (chuyên môn gọi là hiện tượng lâm sàng) và những lắc léo trong phương pháp điều trị.
Công hiệu của bài thuốc như sau:
1/ SỐT XUẤT HUYẾT: (Siêu vi thử máu biết ngay)
Hiện tượng hôn mê kéo dài
Xuất huyết dưới da, nổi vệt đỏ tím xanh đen khắp người
Xuất huyết nội tạng, tiêu phân đen, tiểu máu tươi kéo dài, tiểu ra máu, xuất huyết miệng mũi, mắt, tai.
2/ BỆNH SIÊU VI: Viêm gan siêu vi, viêm não siêu vi, phù thận, phù tim. Có thể hết bệnh khá nhanh, kể cả phù toàn thân.
3/ TAI BIẾN MẠCH MÁU NÃO: Không quá 5 ngày, theo sách cổ nói Nam 7 ngày, Nữ 9 ngày, nhưng tôi thấy quá 5 ngày có thể lưu di chứng liệt. Tốt nhất trong vòng 3 ngày trị ngay sẽ khỏi di chứng. Nếu để lâu nhiều tháng nhiều năm, trị di chứng bằng thời gian đã trị bệnh, có khi lâu hơn.
4/ PHONG XÙ: 1 – 3 thang dứt bệnh cho cả đời.
5/ TIỂU ĐƯỜNG: Mười thang có thể hạ lượng đường đến mức cho phép.
6/ HUYẾT ÁP THẤP: Uống xong tăng huyết áp thấy rõ từng ngày.
7/ HUYẾT ÁP CAO: 2 – 3 ngày đầu tăng lên, cộng độ 20 số, 150 lên 170. Ngày thứ 3 – 4 hạ dần đến ổn định, cho nên người huyết áp cỡ 190 trở lên không nên dùng thuốc nầy. Khi huyết áp hạ nên theo dõi, đừng để hạ quá thấp (nếu thấy chóng mặt thì dừng)
8/ UNG THƯ MÁU: Vài thang có thể hết bệnh
9/ CÙI (PHONG ĐƠN): Uống dài hạn có thể da đẹp trở lại, hết sần sùi.
10/ UNG THƯ CÁC DẠNG: (K)
Khi bệnh viện đã chê (kể chắc là chết) nên dùng để cứu. Đã cứu nhiều trường hợp (K dạ dày, K gan thận, K lưỡi, K xương…). Hy vọng cứu sống 5 – 60%
Và dạng ung thư mới phát và lành tính, có thể hy vọng cứu 6 – 70%
Ung thư giai đoạn 2, 3, 4 không dám bảo trị được.
11/ TĂNG CƯỜNG SINH LỰC: Cho trẻ còi xương, suy dinh dưỡng, người già suy nhược cơ thể, người bệnh mới hết, người sinh và cho con bú, người thiếu máu (cả chất và lượng), trung niên suy yếu.
12/ CÁC CHÁU CÒI 1, 2, NĂM CHƯA NGỒI ĐƯỢC, ĐẦN ĐỘN: Có thể giúp cháu ngồi.
13/ KHÔNG TRỊ ĐƯỢC: Các bệnh phong tình, nấm ngoài da, xoang, gai cột sống, mắt cườm.
BÀI THỨ 5:
“HẬU KỲ THẦN DƯỢC CỨU MỆNH”
Từ hôm bài “Thần dược cứu mệnh” được đăng 4 kì cho đến nay đã hơn tháng, ngày nào tôi cũng nhận được cả chục lần lượt điện thoại, từ các xã, huyện ở Long An, từ các quận 4,5,6,8,10,11,12 cả từ Nghệ An, Thái Bình ở Miền Bắc gọi tới: phần lớn nói đã dùng thuốc và nói đến trong bài báo, hỏi có nên dùng không? Tôi khuyên nên dùng thử. Ít ngày sau nhận được điện thoại họ gọi tới bảo bệnh giảm đáng kể hoặc hết hẳn. Như các bệnh tiểu đường dùng 3 thang giảm hơn 50%, dùng tiếp 3 thang, thử bằng que giấy thấy không lên màu nữa (ví dụ: ông Mười Trâm, 12D đường Lữ Gia, Tân Bình. Nhiều ca bệnh huyết áp cao, huyết áp thấp, uống 4 – 5 thang thì huyết áp đều trở lại bình thường. Một độc giả bảo chú của ông hồi nhỏ bị phong xù (động kinh) nhờ ông nội nhai trùn nhổ cho uống 1 lần mà dứt hẳn bệnh mấy chục năm nay, nên ông khẳng định bài thuốc này có thể trị dứt bệnh phong xù. Ông Đức – tiệm đồ gỗ Đức Phát (đối diện Bưu điện Q.5, điện thoại số 8558887) bị viêm gan siêu vi chỉ số 155 uống 3 thang thử lại còn 11, uống 3 thang nữa thử lại bệnh đã khỏi. Từ nhiều năm qua ông Đức đau gan mà mãi không hết, uống 6 thang dứt bệnh.
Ông Phạm Minh Lộ nguyên Giám đốc Sở thương binh – xã hội Long An, hiện ở số 9 Khu Hậu Cần. phường Thới An. Quận 12 (Hóc Môn cũ) điện thoại 8912448, bị cao huyết áp từ nhiều năm. Ông đã dùng đủ cách thuốc tây, thuốc bắc không khỏi. Vừa qua ông bị tai biến mạch máu não, đang tắm ngất xỉu phải cấp cứu. Khi ông tỉnh lại cảm, nằm im không ngồi dậy được, không tiêu tiểu suốt 10 ngày, bệnh viện bảo di chứng mạch máu não khó mà trị được. Thấy báo đăng bài thuốc hay, con gái ông cho ông uống 5 thang, ông nói được tuy còn ngọng nghịu ngồi dậy được uống thêm 5 thang nữa, nói được rõ và to, tự ngồi dậy đi tập dưỡng sinh múa gậy được mà bịnh huyết áp cao cũng biến mất. Bài thuốc đồng thời giúp ông Lộ trị dứt hai căn bịnh rất khó trị là vừa tai biến mạch máu não, vừa huyết áp cao. Đặc biệt có ông Nguyễn Văn Bé, Phó Giám đốc Công ty Dược liệu 2 Trung ương, kiêm Giám đốc Cơ sở trồng cây thuốc 2000 ha, chuyên chiết xuất thuốc từ thảo mộc và sản xuất thuốc tây (điện thoại 84.8.8323007 – 84.8.832.3009). Khi đọc xong bài báo, ông liên hệ ngay với tôi, sau đó tìm đến tận nhà, cùng đi với một tiến sĩ dược – Quốc tịch Pháp. Vừa bước xuống máy bay, ông bạn cùng ông Bé đến nhà tôi trong cơn mưa. Ông Bé nói:
- Tôi là người hiểu rõ tác dụng của con trùn đất. Năm 1964 tôi vào Nam chiến đấu bị thương vào đầu. Sau khi lành vết thương, tôi bị mất trí nhớ và trí thông minh nghiêm trọng. Tôi phải uống con Địa Long liên tục rất nhiều năm. Trí nhớ và trí thông minh của tôi được phục hồi, và tôi trở thành một nhà khoa học, vừa quản lý cả Công ty Dược miền Nam, vừa quản lý một cơ sở trồng thuốc và sản xuất thuốc khá lớn, có qui mô 2000 ha đất với xưởng có nhiều máy móc hiện đại, có những chuyên gia Anh, Pháp cùng làm việc. Tôi muốn mời bác Định đến làm việc với chúng tôi, tôi tin rằng với thời gian không lâu, chúng ta sẽ thu gom bài thuốc của bác Định chỉ bằng 2 viên nang con nhộng thôi. Về thể tích thì thu gọn nhỏ nhất, nhưng về chất lượng khả năng trị bịnh, ta vẫn giữ nguyên một thang có đầy đủ 4 vị vớ I gr địa long. Với hệ thống máy móc hiện đại, chúng ta sẽ làm được điều đó. Trong thời gian tới dù bác Định có đủ sức khỏe để cùng làm việc với các cháu, hay bác không tiện làm việc, mà chỉ có mình chúng cháu làm, chúng cháu cũng coi đó là bài thuốc của bác. Vì nó khác với cháu đã dùng nhiều năm nay và cháu đã chế biến nó thành 2 con nhộng.
Tôi xin nhờ báo Long An đăng thư nầy thông báo các mẩu tin ngắn trên đây để bà con tin tưởng ở bài thuốc hơn mà tích cực dùng nó để trị bịnh cứu người. Đồng thời cũng có thể vui mừng vì sắp tới đây “Thần dược cứu mệnh” sẽ thành viên nang con nhộng, có mặt trong nhà thuốc Tây để bà con ta tiện dùng vì mỗi lần chỉ uống có 2 con nhộng. Người bất tỉnh phải cậy răng đổ thuốc. Thì chỉ cần một muỗng cà phê nước, trút bột trong 2 con nhộng đó ra, hòa đều rồi đổ, rất tiện lợi.
Xin cảm ơn trước dược sĩ Nguyễn Văn Bé cùng Công ty Dược liệu trung ương 2 và Cơ Sở Y Dược của ông. Chúc chúng ta thành công trong việc biến “Thần Dược Cứu Mệnh” thành viên nang nhỏ để đưa rộng rãi cho mọi người đều dùng thuốc dễ dàng.
Ngày 10 tháng 6 năm 1997
NGUYỄN AN ĐỊNH 40/10 Hậu Lân – Bà Đoàn Thị Điểm- Hóc Môn – TP. Hồ Chí Minh.
Tel: 8914379
món an ngon la miệng 在 Phạm Dương Ngọc Vlog Facebook 的最讚貼文
Săn thú trong rừng thẳm
KỲ 6: TRUY TÌM GẤU NGỰA VÀ HOÀI NIỆM CUỘC ĐỐI ĐẦU CHÚA SƠN LÂM
Ký sự của PHẠM DƯƠNG NGỌC
Thời gian ở rừng Thông Nguyên tôi không đuổi theo đàn khỉ nữa. Tôi làm chân nấu nướng cho đám thợ săn. Phần vì mệt, phần vì không muốn chứng kiến tổ tiên của con người bị bắn hạ. Tôi vác súng đi dọc triền suối, lần vào đám lau lách tìm những con sóc, bìm bịp để ngắm bắn. Suốt mấy ngày rình mò, bắn hết cả vốc đạn mà chỉ được mỗi con sóc bằng ngón chân cái.
Trong bốn ngày đó, Khưa, Cheng, Mìn, Sên săn được đến chục con khỉ, to có, nhỏ có. Mìn còn xách về cho tôi một chú khỉ con rất ngộ nghĩnh. Mẹ nó bị bắn chết, nó trở nên bơ vơ. Một số được đem về bản Phìn Hồ bán, một số bị lọc thịt lấy mật, da, xương mang cho gọn. Sau khi đã săn được kha khá, vả lại động rừng, đàn khỉ đã chạy mất hút, nên mọi người bàn tính chuyển sang khu rừng khác.
Xốc lại đồ đạc để lên đường. Lần này vừa mệt mỏi, chiến lợi phẩm lại nhiều nên ai cũng vất vả trong vấn đề mang vác. Cả đoàn thống nhất không đi đường chính ra km 18 từ Bắc Quang vào Hoàng Su Phì mà lần theo con suối đổ ra hướng Nậm Ty. Cuộc cắt rừng từ Phìn Hồ ra đến Nậm Ty cũng mất gần ngày đường rừng vừa đi vừa nghỉ. Sau khi ra đến Nậm Ty, Khưa và các đồng nghiệp xả xương, da thú các loại vào nhà một gã chuyên buôn bán các sản phẩm thú rừng về xuôi. Chúng tôi nghỉ ở Nậm Ty buổi tối để lấy sức. Lâu lắm rồi mới được ăn phở, ăn bún, vừa chan vừa húp sao mà ngon đến vậy. Được ngủ trên nhà sàn cũng thấy ngon giấc và an lòng.
Ngay sáng hôm sau, chúng tôi lại tiếp tục lên đường vào rừng già. Cánh rừng này lớn nhất Hà Giang, nằm tràn qua các xã Nậm Ty, Túng Sán, Tả Sử Choóng, Bản Péo, phía Bắc giáp huyện Vị Xuyên, phía Đông và phía Nam được bao bọc bởi huyện Bắc Quang. Trung tâm đại ngàn là đỉnh Tây Côn Lĩnh quanh năm ẩn hiện trong mây mờ.
Chuyến vào rừng già này ai cũng mang theo hy vọng làm được một điều gì đó để đời nên công tác chuẩn bị rất kỹ. Trong rừng còn mấy con gấu ngựa rất to, lần trước bốn gã đã đuổi theo nó cả tuần mà không tóm được, nó lọt vào rừng vầu, rừng song là bó tay, chỉ còn cách phục kích, có khi phục kích cả tháng cũng không thấy nó quay lại. Gấu là loài động vật cực khôn, thấy động là nó lẩn mất tăm ngay.
Trung tâm xã Nậm Ty chỉ có vài nóc nhà bám theo con đường liên huyện. Đi bộ hơn tiếng đã thấy rừng già thăm thẳm, hút tầm mắt, nhìn đầu cũng chỉ thấy rừng, bốn bề là rừng. Những cây sến, cây dổi, kháu trắng, dẻ rất lớn. Tây Côn Lĩnh từng có rất nhiều ngọc am, nhưng đã gần như bị tuyệt chủng từ gần trăm năm trước vì người Trung Quốc khai thác. Người Mông khai thác gốc ngọc am về làm mồi nhóm bếp, làm đóm châm thuốc lào, vì ngọc am có nhiều dầu, cháy mạnh và tỏa mùi thơm dễ chịu.
Khắp cánh rừng chỉ gồm những thân cây thẳng đứng chọc thẳng lên trời. Trên đầu lại là những tán lá ken đặc, những giọt ánh sáng rất khó lọt qua. Phía dưới đất là một lớp lá dày, có chỗ đến hai mươi phân, dẫm thụt quá mắt cá chân. Rừng không có dây leo, không có cỏ lan dưới mặt đất, không có một dấu chân người. Rừng yên tĩnh đến nỗi nghe tiếng dẫm vào lá khô lạo xạo mà ghê người.
Lội qua dòng suối chảy êm ả sâu đến thắt lưng, chúng tôi sang khu rừng vầu. Những cây vầu bằng bắp đùi màu xanh lam cao vút, thẳng băng, sin sít bên nhau. Chúng tôi phải lách mình dưới những thân cây ken đặc. Mìn đi sau dùng dao chặt những cành lá nhỏ bằng ngón tay cho rụng xuống đất, hoặc bẻ gập một cành tươi để làm dấu kẻo lạc. Ở đây chưa hề có đường mòn, không thấy dấu chân người thì chuyện lạc rừng rất dễ xảy ra cho dù những gã thợ săn này đã có kinh nghiệm hàng chục năm luồn rừng, lội suối.
Bóng đêm đã đến tự lúc nào. Trăng tỏa xuống một thứ màu nhờ nhờ, đủ để thấy đường đi. Sau một hồi lần tìm trong rừng vầu, chúng tôi thoát ra phía bờ suối và dừng chân ở đó. Mìn đi kiếm củi khô chuẩn bị nhóm lửa để sưởi ấm, xua đi cái lạnh của sương độc trong rừng sâu và những con muỗi to như con ruồi cứ lao vào mặt mà châm những cú đau nhói.
Sên xách súng và đèn pin đi dọc triền suối. Tôi cũng lò dò theo sau. Từ phía cây dổi trơ trọi bên bờ suối bỗng phát ra những tiếng “chít chít”, rồi cành cây rung lên rào rào, lá rụng tơi tả. Sên lần lại phía gốc cây và nói rằng có đàn chồn ở trên cây. Sên đưa đèn pin cho tôi rọi và đổ đạn vào nòng súng. Thấy động cả đàn sợ hãi chạy nhảy nhớn nhác, thậm thụt rồi leo tuốt lên ngọn cây, giấu mình trong các kẽ lá. Tôi lia đèn pin lên ngọn cây, thỉnh thoảng lại thấy hai ánh mắt sợ hãi của chúng ánh lên màu đỏ cam. Tôi cứ thế lia đèn, còn Mìn nạp đạn. Mỗi lần tiếng súng nổ là một lần có con chồn rơi bịch xuống đất. Cả đàn gồm 4 con mà chỉ cần 3 phát súng nổ.
Cheng đã lần đến từ bao giờ và mọi người thu dọn chiến lợi phẩm đem về lán trại. Sên reo lên sung sướng vì phát hiện trong số 4 con chồn bị hạ có hai con là chồn hương. Một con bị vỡ túi xạ, phả ra mùi thơm hắc rất hấp dẫn, chẳng khác gì nước hoa hảo hạng của Pháp. Sên lấy dao chích rộng túi xạ ở gần hậu môn con vật ép xạ ra, phết lên mấy cái lá cây đã được lau sạch, hong dưới đống lửa cho khô rồi gói kín bằng tấm nilon. Xạ của nó là một chất nhờn màu trắng, để lâu sánh lại và sậm thành màu nâu. Con chồn hương còn lại được Sên lách dao cắt cả tuyến xạ rồi buộc chặt hai đầu, sau đó hong túi xạ ra gần lửa. Da hai con chồn hương cũng được lột ra hong khô, chúng rất có giá trị.
Buổi tối hôm đó được thưởng thức thịt chồn hương nướng và hun khói thơm ngon tuyệt vời.
Sáng hôm sau, chúng tôi lại lên đường sớm khi sương mù còn bao phủ. Hơn hai tiếng đi bộ vẫn chỉ thấy rừng vầu bạt ngàn, hút tầm mắt. Bỗng từ phía trước mặt có tiếng xao động rồi ào ào, những ngọn vầu rung lên nghiêng ngả. Tôi ngửa mặt lên thì thoáng thấy một con trăn lao trên những ngọn cây. Tôi sợ hai ngã chỏng chơ. Cả đám thợ săn cười nghiêng ngả. Khưa bảo rằng đó là trăn gió. Chúng không nguy hiểm nhưng không thể tóm nổi chúng. Giống trăn này có thể lao trên ngọn cây rất nhanh.
Cứ đi một đoạn tôi lại thấy một cục song tròn vo như ai cuốn lại vứt chỏng chơ giữa mặt đất, bị lá cây phủ đi. Khưa bảo đó là cuộn song. Cây song ở trong rừng này có thể dài cả trăm mét. Khi già chúng cuộn tròn lại như cuộn thép trên ngọn cây. Chết thì tự rơi lông lốc xuống đất. Người tìm song rừng chẳng mệt nhọc gì, chỉ đi một lát là có thể thu được cả đống những cuộn song già rụng ở mặt đất.
Vượt qua rừng vầu lẫn song, chúng tôi xuôi xuống thung lũng. Đó là một thung lũng rộng tới hàng trăm ha, chỉ toàn là những cây hén mọc quấn quện vào nhau. Thân cây hén bằng cổ tay, to lắm thì bằng bắp chân người, mình đầy gai góc. Nhìn đám rừng hén đó tôi thầm nghĩ loài chuột nhắt cũng khó có thể chui qua được. Chúng tôi nhảy trên những tảng đá quanh rừng hén, bất chợt tôi rùng mình khi nhìn thấy cách chỗ đứng độ 10m có một con trăn to tướng đang nằm vắt mình trên những cây hén ken đặc. Có lẽ nó đang ngủ. Tôi giương súng ngắm chơi chứ không định bắn, thì Khưa ngăn lại. Gã bảo bắn làm gì cho phí đạn. Dù có trúng đạn nó cũng không chết ngay. Bị bắn nó lẩn vào rừng hén dày đặc kia thì làm sao tìm được. Ở khu rừng hén này nổi tiếng nhiều trăn mắc võng, trăn đất, trăn gió, song chưa ai dám vào đó mà bắt. Đốt hén không cháy, mà chặt rừng hén thì bao nhiêu sức người cho đủ. Mỗi người một ngày chỉ chặt được vài mét vuông là cùng, chặt đứt thân cây mà không lôi nổi cây ra khỏi đám rừng đó vì chúng bện chặt vào nhau.
Men theo rừng hén quả là một cuộc thám hiểm vô cùng vất vả. Đôi giầy chuyên leo rừng của tôi đang có nguy cơ há mõm, quần áo bị gai hén xé rách tơi tả. Mọi người đều có gắng dồn sức vượt qua khu rừng này để dựng trại ở một nơi dễ chịu hơn, khô ráo hơn. Cứ ngược hướng mặt trời sắp xuống phía bên kia dãy Tây Côn Lĩnh mà đi, chắc chắn sẽ tìm đến rừng phay, khu rừng giáp với Vị Xuyên, cách chân đỉnh Tây Côn Lĩnh không xa, nơi đó gấu ngựa thường lai vãng đến kiếm ăn.
Đúng như dự đoán của Khưa, khi bóng đêm đến, chúng tôi cũng đã kịp vượt qua đỉnh núi, xuôi xuống phía rừng phay, chỉ bạt ngàn một loại gỗ phay.
Đêm đó tôi ngủ sớm. Cheng và Sên vác súng lọ mọ vào rừng bắn được con cầy vòi xám có những sọc trắng trên lưng để đổi món cho bữa sáng mai.
Đồ đạc vẫn để nguyên ở bìa rừng phay. Mỗi người chỉ đeo một khẩu súng và cầm theo một bi đông nước tiến sâu vào rừng. Rừng sâu hun hút. Rừng yên ắng với vẻ cổ sơ đến hoang hoải.
Đi chừng hai tiếng đồng hồ, thì có tiếng gà rừng gáy râm ran. Sên bảo mọi người dừng lại nghỉ ngơi và nghe ngóng. Sên phân tích rằng, nơi nào có nhiều tiếng gà rừng gáy gọi bầy thì phải chú ý bởi vì nơi đó thường có gấu. Gấu và gà rừng thường đi kiếm ăn với nhau. Khi gấu lật đá lấy côn trùng ăn thì gà rừng cũng sà đến kiếm chác. Đặc biệt, mỗi khi gấu dùng móng vuốt phá những thân gỗ mục tìm côn trùng hoặc tổ ong trong bọng cây thì chắc chắn có rất nhiều gà rừng mò đến.
Khi chúng tôi đến khu rừng cây cối thưa hơn một chút và ngẫm nghĩ những phân tích của Sên thì thật đáng nghi ngờ ở đây có gấu. Thỉnh thoảng, chúng tôi lại gặp những tảng đá bị lật lên và có vết chân gà rừng bới lung tung. Vài thân cây gỗ mục cũng bị vần ra chỗ khác hoặc bị ngoạm vỡ lung tung. Sên bảo, mấy ngày trước ở đây xuất hiện một con gấu ngựa rất to, dễ phải đến cả trăm ký.
Mọi người chia nhau lần tìm vết chân của nó song không thấy, nếu có thì cũng rất mờ, không rõ của loài gì.
Chúng tôi cứ theo hướng phán đoán của Sên mà đi, đi đến mấy tiếng đồng hồ, khi mặt trời đã đứng bóng mà vẫn không thấy tăm hơi con gấu đâu cả. Bất chợt, chúng tôi phát hiện ra những vết cào xước trên thân một cây phay đường kính đến gần mét.
Sên lấy ống nhòm nhìn lên cây rồi tháo bỏ súng trèo lên cây phay đó dò la. Trèo đến giữa chừng thì gã tụt xuống và thông báo một tin sốt dẻo rằng trên cây phay có tổ ong to bằng miệng thúng. Lúc này, quan sát kỹ, tôi mới thấy thỉnh thoảng lại có một con ong bay đi bay lại nơi kẽ lá. Tổ ong đó giấu kín sau đám lá ken đặc, phía trên một cành to che khuất tầm nhìn.
Mọi người dừng chân nghỉ ở gốc cây phân tích mọi vấn đề và biện pháp để hạ con gấu này. Khưa tỏ ra là một chuyên gia về gấu. Gã phân tích rằng, con gấu mới trèo lên cây vào lúc nửa đêm về sáng nhưng chưa lấy được tổ ong thì mặt trời đã lên nên nó bỏ đi tìm chỗ ẩn, đợi lúc khác quay lại. Gấu là loài thường đi ăn đêm, rất ít khi chúng phá tổ ong vào ban ngày. Gấu sống ở hang hốc trên núi đá cao. Trông nó có vẻ chậm chạp, song lại rất tinh khôn, thấy động là lẩn ngay lập tức và luôn cảnh giác cao độ. Có thể tìm nó để bắn ở trên núi đá, trong hang hốc, song như vậy là rất nguy hiểm. Gấu là loài hung dữ, nếu bị thương thì còn hung dữ hơn nhiều. Không bắn hạ được nó ngay thì nó sẽ không bỏ chạy mà cứ nhằm kẻ thù tấn công đến hơi thở cuối cùng. Dân săn gấu hầu như không dám mạo hiểm đối mặt với nó mà chỉ dám rình bắn bất ngờ, trừ khi có súng ống hiện đại và được trang bị cẩn thận.
Một phương án được mọi người thống nhất là làm giàn bắn trên một cây phay nhỏ cách tổ ong chừng 20m, ngược với hướng con gấu có thể đi đến.
Chiều tối thì làm xong giàn, cao hơn mặt đất 5m, được ngụy trang bằng rất nhiều cành lá, chỉ để hở vài lỗ nhỏ đủ để lách nòng súng hướng về phía tổ ong, nơi con gấu có thể trèo lên lấy mật. Giàn bắn chỉ đủ cho hai người ngồi nên Cheng, Sên, Mìn phải về chỗ để đồ. Tôi được ở lại làm những công việc vặt vãnh và học cách bắn gấu. Mọi người thống nhất nếu nghe thấy tiếng súng của Khưa thì đến xem tình hình ra sao. Còn không thì cứ nghỉ ngơi hoặc đi săn đêm.
Đêm đó, nằm dài trên giàn nghĩ lại hành trình giết hại đàn thú trong rừng thẳm, không để ý đến cái tổ ong ấy làm gì. Khưa bảo, cứ gối cao đầu mà ngủ, bởi nếu con gấu đến và trèo lên nó sẽ đánh thức bằng những tiếng gầm ghè dễ sợ.
Suốt đêm hôm ấy chúng tôi thức mà không thấy con gấu đâu. Khưa giết thời gian bằng cách kể cho tôi nghe về những cuộc đi săn từ thời còn trai trẻ.
Cách đây 10 năm, cũng ở cánh rừng này, Khưa đã bắn hạ một con hổ rất lớn.
Ngày đó, rừng còn nhiều lắm, bạt ngàn là rừng, đồng bào Mông ở Túng Quá Lìn báo cho Khưa hay, có một con trâu của họ bị hổ vồ. Họ nhờ gã trừ giúp con thú dữ đã nhiều tháng nay luôn rình rập đàn bò của họ.
Ngay khi nhận tin báo, gã đã đến để hỏi rõ địa điểm, thời gian con trâu bị vồ và bị vồ như thế nào rồi lên phương án chuẩn bị săn con hổ này.
Nơi xảy ra vụ vồ trâu là một nương sắn, được ngăn cách bởi một hàng rào bằng cọc chắc chắn kết với cây, tre để ngăn thú rừng phá hoại hoa màu. Phần còn lại của con trâu đã bốc mùi trong một bụi rậm và dầy ở ven suối. Con trâu đã bị tha đến từ 4 ngày trước, da, xương bị xé tanh bành, thịt mông, thịt vai mất hết.
Bấy giờ đang là tuần trăng, chỗ đám thịt quá rậm rạp nên Khưa nhờ mọi người kéo xác con trâu ra bãi trống rồi làm giàn bắn trên một thân cây gần đó. Đó là một cây lớn, cằn cỗi, có những cành lá thấp chìa ra quanh thân nó. Cây này nằm giáp ranh giữa vùng đất trồng trọt và rừng, xung quanh thân của nó có nhiều cành xòe ra bảo vệ, cản đường con thú hung dữ lao lên khi bị thương.
Gã chọn một cành to làm đà ngang và chặt những cành gỗ chắn ngang làm chỗ ngồi rình. Sau khi cái giàn đã được làm chắc chắn, an toàn thì gã lấy sợi thừng buộc chặt vào sừng con trâu với gốc cây rồi yên tâm chờ con hổ, kể cả có ngủ quên cũng không sao...
Gã ôm khẩu CKC trong tay, thiu thiu ngủ dưới ánh trăng trong một đêm vùng rừng nhiệt đới.
Giấc ngủ bị đánh thức bởi những tiếng động liên tục, nặng nề. Gã ngổm dậy rất nhẹ nhàng. Trăng treo lơ lửng giữa trời, ánh sáng bị sương khuấy ra nhợt nhạt. Gã thấy rõ ràng, qua cái khe đặt nòng súng trước mặt do thân cây chỗ đó tõe ra làm đôi, một khối xám xám. Con hổ đang quắp cái đầu con trâu lắc đi lắc lại để dứt thịt ra ăn. Lúc này, con hổ chỉ cách chỗ gã ngồi độ 15m, đầu nó cúi xuống và đối diện với nòng súng. Khưa sợ con thú giật cái đầu trâu ra khỏi sợi thừng và lôi đi thì phí công nên gã nhắm thẳng đầu nó bóp cò. Tiếng nổi đanh gọn lạnh lùng. Con thú gầm lên giận dữ. Nó lao thẳng về phía Khưa. Gã còn nhớ rõ tiếng kêu khàn khàn, khùng khục giống như tiếng lăn của một cái thùng rỗng trên mặt đất lẫn sỏi đá. Con hổ gắng sức lao vào gốc cây làm thân cây rung lên dữ dội. Nó bị thương nặng và nghẹt thở, phát ra những tiếng khò khè bởi máu trào ra họng.
Vài phút sau, không gian tự nhiên im ắng, con thú đã gượng đứng dậy và tiếng nó xa dần rồi mất hút.
Sáng hôm sau, lần theo vết máu vài trăm mét thì thấy xác một con hổ đực có bộ lông tuyệt đẹp. Viên đạn đã xuyên thấu phổi làm nó không thở được nữa.
Từ vụ hạ con hổ đó, giới săn bắn nể phục Khưa lắm. Đồng bào Mông trong bản Túng Quá Lìn tung hô Khưa như một chiến binh dũng cảm.
Sau vụ hạ con hổ đó, Khưa không còn gặp vị chúa sơn lâm nào nữa. Khưa cũng như giới thợ săn ở Hoàng Su Phì không tin rừng Hà Giang còn hổ, nhưng đồng bào Mông và Cờ Lao ở hai bản Túng Quá Lìn và Chúng Phùng khẳng định khu rừng quanh chân đỉnh Tây Côn Lĩnh vẫn còn hổ. Nếu trong khu rừng mịt mù này còn hổ, thì đó quả là thông tin quý giá…
Lại thêm một buổi tối không thấy bóng dáng con gấu đâu cả. Tôi và Khưa lần về trại nghỉ ngơi sau một đêm thức trắng rình mò. Chiều hôm sau, ăn vội miếng thịt thú và nắm cơm lam, chúng tôi trở lại chỗ cây phay ấy, lên đạn và ngắm nghía xung quanh thật kỹ, căng tai nghe ngóng, mắt không rời cây phay có tổ ong trước mặt. Tôi thực sự phát ngấy với cảnh rình mò đó, nó cứ lặp đi lặp lại không kết quả, còn Khưa thì luôn miệng phải biết kiên trì.
Chiều ngày thứ 4, khi chúng tôi vừa trèo lên giàn thì thấy chú gấu lừng lững đi tới. Nó hít hít xung quanh, ngước mắt lên phía có tổ ong rồi ôm cây trèo tót lên. Toàn thân lừng lững của nó phóc lên từng đoạn trên thân cây. Tôi thoáng thấy đôi mắt nó hấp háy, cái mõm há rộng lộ ra những chiếc răng trắng tinh, nhỏ và rất sắc. Nó càng tiến đến gần chỗ tổ ong thì lại càng gần về phía họng súng mà Khưa đang nín thở ngắm. Lên tới tổ ong nó khựng lại, mắt hấp háy, tai vểnh lên. Nó thò tay vốc mật, ngửa cổ, há mồm tợp những giọt mật dường như quá ít với nó. Ong bay tán loạn, túa ra như một đám nhặng bấu lấy con gấu mà đốt. Con gấu nhắm mắt lại sục mặt vào bọng ong, nó rên lên gừ gừ. Khưa ngắm nó từ lâu mà không sao bắn được vì tán lá che khuất tầm nhìn.
Chén xong tổ ong, nó tụt lại phía bên kia một cành cây lớn rồi từ từ tụt xuống. Khi nó tụt đến giữa thân cây thì xoay lưng lại phía chúng tôi. Chớp thời cơ, Khưa bóp cò. Tiếng nổ đanh gọn. Một nhúm lông đen tung tơi tả. Viên đạn đã không trúng đầu mà có lẽ lệch về phía vai. Con gấu bị thương rơi uỵch xuống đất, quằn quại như bị chọc tiết. Nó lao vào gốc cây chúng tôi ngồi, vùng vẫy móng vuốt, cào cấu, cắn xé điên cuồng. Vỏ cây bị toác ra nham nhở. Tôi sởn da gà. Khưa nhanh nhẹn nạp loạt đạn thứ hai. Con gấu há miệng khoe bộ răng sắc nhọn, trắng ởn và nhìn tôi với ánh mắt hằn học rồi quay đuôi chạy mất.
Khưa giương súng bắn bồi phát thứ hai song chỉ là uổng công. Con thú đã mất hút vào rừng thẳm. Khưa ngẩn người một lát rồi bảo tôi thu dọn đồ trở về. Tìm nó khác gì mò kim đáy bể.
Sau cuộc phục kích con gấu thất bại, ai cũng tiếc rẻ và chán chường. Chúng tôi dọn đồ để trở về thị trấn, kết thúc chuyến lang thang dài ngày trong rừng sâu. Trên con đường trở về, tôi đi qua rất nhiều núi, nhiều đồi, nhưng chỉ toàn thấy nương rẫy và đồi núi trọc. Ra khỏi rừng mới thấy rừng còn ít quá. Những con thú cuối cùng đang bị dồn lại để đám thợ săn có điều kiện tiêu diệt nhanh gọn. Trên suốt cuộc hành trình tôi không sao xoá bỏ được hình ảnh ánh mắt trợn ngược của con khỉ bị bắn chết và mấy gã thợ săn đang ngồi xúc óc nó vừa ăn vừa nói cười rôm rả.
Tôi chợt nhớ đến câu nói của người La Chí sống ngàn năm côi cút trong rừng trong một bài cúng: “Rừng là mẹ. Con cháu La Chí phải chăm lo cho mẹ”.
(P/S: Đây là ký sự viết năm 2000, tức là cách nay 21 năm. Khi đó, rừng rú ở Hoàng Su Phì còn rậm rạp, thú dữ còn nhiều và việc săn bắn chưa được coi là phạm pháp. Câu chuyện này lạc hậu rồi, nhưng đọc lại để đắm mình vào một thời kỳ huyền bí lãng mạn với rừng già của người dân vùng cao. Chuyện đã cũ, đọc cho vui và hiểu được sự cầu kỳ của kỹ năng săn thú của người thời xưa để tồn tại, các bố chớ có ném đá là lâm tặc nhé).
(Hình ảnh Tác giả và một thợ săn bị gấu móc mắt)
món an ngon la miệng 在 Vietnam food Youtube 的最佳解答
NẤM RƠM ĐẬU BẮP SỐT TIÊU ĐEN món chay lạ miệng thơm ngon | mushroom recipes | món ngon tại nhà T623 | vegan food in vietnam
#monngontainha cách làm nấm rơm đậu bắp sốt tiêu đen thơm ngon tại nhà là món ăn ngon, món ngon mỗi ngày hấp dẫn từ nấm rơm không kém các món chay ngon khác như nấm rơm kho tiêu, nấm rơm kho đậu hũ ... đều là các món ăn ngon mỗi ngày cho người ăn chay
0:00 giới triệu món chay ngon từ nấm rơm và đậu bắp 1 món chay lạ miệng
0:25 sơ chế các nguyên liệu nấu ăn
nguyên liệu gồm:
100g nấm rơm
100g đậu bắp
tiêu đen, hành tím và các gia vị thông thường
3:03 chần sơ đậu bắp quá nước sôi
3:46 xào nấm rơm và nêm gia vị
5:26 chuẩn bị nước sốt
7:16 thành phẩm món nấm rơm đậu bắp sốt tiêu đen
huỳnh phương món ngon tại nhà chia sẻ các mon ngon moi ngay 2021, món chay lạ miệng trong 1001 món chay ngon hấp dẫn mới lạ với cách nấu ăn ngon dễ làm tại nhà
có thể bạn quan tâm:
Tổng hợp các món chay ngon
https://youtube.com/playlist?list=PL3gUjEJFbimOEyb-PdBkkgRN3nLK2BQJd
Các món chay ngon
https://youtube.com/playlist?list=PL3gUjEJFbimNaKIFQSRnpCVA58jIH1r4-
Các món ngon từ sườn non chay
https://youtube.com/playlist?list=PL3gUjEJFbimNIsIa7Va6zrLJvNznYVpnF
các món chay ngon dễ làm
https://youtube.com/playlist?list=PL3gUjEJFbimNaKIFQSRnpCVA58jIH1r4-
Đậu hủ hấp
https://youtu.be/g-mu-pEh0_s
các món chay ngon lạ miệng
https://youtu.be/BaWjk56KsYE
Đậu hủ khèo thơm
https://youtu.be/XbbRlesb2Go
Bông cải chiên nước mắm chay thơm ngon tại nhà
https://youtu.be/GaHOBAEFJ6k
© Bản quyền thuộc về @Huỳnh Phương Món ngon tại nhà
© Copyright by @Huỳnh Phương Món ngon tại nhà ☞ Do not Reup
huỳnh phương cám ơn quí vị ủng hộ. 1001 món chay ngon lạ miệng cùng mình
![post-title](https://i.ytimg.com/vi/MvDIJfe8rpI/hqdefault.jpg)
món an ngon la miệng 在 Vietnam food Youtube 的最佳解答
cách làm MÓN CHAY NGON lạ miệng từ đậu hủ và nấm rơm | món ngon tại nhà T619
#monngontainha #veganrecipes vegan food in vietnam
đậu hũ và nấm rơm có thể chế biến nhiều món ăn ngon, mon ngon moi ngay 2021 hấp dẫn với cách nấu ăn ngon dễ làm dành cho người ăn chay như: nấm rơm kho đậu hũ, nấm rơm kho quẹt hay đậu hủ kho sả ớt, nấm kho chay ... đều là các món chay ngon dễ làm, các món chay ngon hăng ngày trong bữa cơm gia đình
Giúp Huỳnh Phương món ngon tại nhà đạt 100.000 sub
Đăng ký kênh tại đây: https://youtube.com/c/C%C3%A1D%C3%B4Mi%E1%BB%81nT%C3%A2y88
Cám ơn quí vị ạ.
nguyên liệu cho mon chay ngon này gồm:
đậu hủ, nấm rơm, măng, củ hành tím và các gia vị thông thường
0:00 giới thiệu món chay ngon lạ miệng từ đậu hũ và nấm rơm
0:24 sơ chế nấm rơm và măng
2:06 chuẩn bị gia vị
4:06 phi hành tím và làm sốt
6:01 cho nguyên liệu vào tô
7:19 thành phẩm món chay ngon đậu hủ hấp
huỳnh phương món ngon tại nhà, chia sẻ món ngon mỗi ngày, món chay, món ăn chay tại nhà
có thể bạn quan tâm
Tổng hợp các món chay ngon
https://youtube.com/playlist?list=PL3gUjEJFbimOEyb-PdBkkgRN3nLK2BQJd
Các món chay ngon
https://youtube.com/playlist?list=PL3gUjEJFbimNaKIFQSRnpCVA58jIH1r4-
Các món ngon từ sườn non chay
https://youtube.com/playlist?list=PL3gUjEJFbimNIsIa7Va6zrLJvNznYVpnF
các món chay ngon dễ làm
https://youtube.com/playlist?list=PL3gUjEJFbimNaKIFQSRnpCVA58jIH1r4-
Tàu hủ ky hai vị thơm ngon
https://youtu.be/UW1gj9ojQx8
nấm kho đậu hủ thơm
https://youtu.be/nKe1i9fcFDU
Đậu hủ khèo thơm
https://youtu.be/XbbRlesb2Go
Bông cải chiên nước mắm chay thơm ngon tại nhà
https://youtu.be/GaHOBAEFJ6k
© Bản quyền thuộc về @Huỳnh Phương Món ngon tại nhà
© Copyright by @Huỳnh Phương Món ngon tại nhà ☞ Do not Reup
huỳnh phương cám ơn quí vị ủng hộ. món chay ngon lạ miệng.
![post-title](https://i.ytimg.com/vi/g-mu-pEh0_s/hqdefault.jpg)
món an ngon la miệng 在 Vietnam food Youtube 的最讚貼文
Thử ngay BẠCH TUỘC XÀO SA TẾ CHAY ngon tuyệt cho bữa cơm gia đình | món ngon tại nhà T615
#monngontainha cách làm bạch tuộc xào sate chay thơm ngon là món ăn ngon, món ngon mỗi ngày 2021 từ nấm đùi gà danh cho người ăn chay kèm các món chay ngon la miệng, các món chay ngon mỗi ngày với huỳnh phương vegan food in vietnam.
Giúp Huỳnh Phương món ngon tại nhà đạt 100.000 sub
Đăng ký kênh tại đây: https://youtube.com/c/C%C3%A1D%C3%B4Mi%E1%BB%81nT%C3%A2y88
Cám ơn quí vị ạ.
nguyên liệu cho món chay ngon này gồm:
nấm đùi gà, dưa leo, sate và các gia vị thông thường
huỳnh phương món ngon tại nhà, mon ngon moi ngay 2021 luôn chia sẻ các món chay, món ăn chay trong ẩm thực chay việt nam
0:00 bạch tuộc xào sate chay
0:29 so chế nấm đùi gà và tạo hình bạch tuộc chay
2:30 cắt dưa leo
4:06 xào sate chay
7:22 thành phẩm
có thể bạn quan tâm:
Tổng hợp các món chay ngon
https://youtube.com/playlist?list=PL3gUjEJFbimOEyb-PdBkkgRN3nLK2BQJd
Các món chay ngon
https://youtube.com/playlist?list=PL3gUjEJFbimNaKIFQSRnpCVA58jIH1r4-
Các món ngon từ sườn non chay
https://youtube.com/playlist?list=PL3gUjEJFbimNIsIa7Va6zrLJvNznYVpnF
các món chay ngon dễ làm
https://youtube.com/playlist?list=PL3gUjEJFbimNaKIFQSRnpCVA58jIH1r4-
© Bản quyền thuộc về @Huỳnh Phương Món ngon tại nhà
© Copyright by @Huỳnh Phương Món ngon tại nhà ☞ Do not Reup
huỳnh phương cám ơn quí vị ủng hộ. món chay ngon lạ miệng.
![post-title](https://i.ytimg.com/vi/XDUCvT-J5Y0/hqdefault.jpg)
món an ngon la miệng 在 Đãi cả nhà thực đơn các món cuộn ngon ngon lạ miệng 的推薦與評價
Đãi cả nhà thực đơn các món cuộn ngon ngon lạ miệng. Những món cuộn thường khá dễ gắp và dễ ăn, rất hợp để đãi cả nhà ... ... <看更多>