VIỆT NAM CỘNG HOÀ CÓ THỰC SỰ PHỒN VINH?
Đây là một chủ đề nhạy cảm nhưng mình tin rằng đây là một chủ đề mà rất nhiều bạn quan tâm. Mình hy vọng nhận được ý kiến, phản hồi, bình luận. Nếu ý kiến trái chiều, vui lòng dẫn chứng bằng số liệu khách quan.
(*) Bài viết đề cập đến số liệu của toàn bộ VNCH và VNDCCH, không lấy Sài Gòn là tiêu chí vì bản thân Sài Gòn không phản ánh cuộc sống của toàn bộ kinh tế của miền Nam Việt Nam.
(*) Tất cả các số liệu sử dụng trong bài đều sử dụng nguồn từ thống kê nước ngoài, 90% lấy từ số liệu thống kê của phương Tây.
(*) Bài viết không có ý kích động thù địch. Mà nếu có là do bạn quá nhạy cảm thôi.
1. Kinh tế Việt Nam Cộng Hòa đứng thứ 2 châu Á? Trả lời: SAI HOÀN TOÀN
- Theo Ngân hàng thế giới (WB), GDP đầu người năm 1970 của VNCH đứng thấp áp chót trong các quốc gia tiêu biểu được khảo sát với 81 USD, chỉ hơn Indonesia với 80 USD. Mức GDP này chỉ bằng 3/4 so với Campuchia, bằng 1/11 Singapore và 1/25 của Nhật cùng thời điểm.
- Thời đỉnh cao nhất GDP của VNCH chỉ đạt 118 USD/người, trong khi con số đó của Campuchia là 138 USD/1 người.
- Sang đến năm 1973 (sau hiệp định Paris), Mỹ rút quân và giảm viện trợ cho VNCH, kinh tế VNCH giảm sút chưa từng thấy. Điều này dễ hiểu vì bản thân VNCH không có nội lực kinh tế, không có sản xuất hàng hóa và phụ thuộc quá lớn vào viện trợ kinh tế và quân sự.
- GDP đầu người VNCH năm 1973 là 89 USD/1 người nhưng sang đến năm 1974 giảm mạnh chỉ còn 65 USD/1 người. Bằng 1/64 lần so với GDP Nhật Bản cùng năm. Thấp nhất châu Á và đến năm 1975.
- Kinh tế Việt Nam Cộng Hòa là nền kinh tế viện trợ đúng nghĩa, rất ít sản xuất. Các nhà lịch sử cho rằng, kinh tế VNCH thu lợi chỉ từ việc hơn 600 ngàn lính Mỹ và Đồng Minh đồn trú tại đây và chỉ tập trung tại Sài Gòn hay các tỉnh lị nổi tiếng ăn chơi như Vũng Tàu, Nha Trang, Đà Lạt.
- Tổng lượng viện trợ của Mỹ vào miền Nam Việt Nam khoảng >10 tỷ USD vào thời giá năm 1960. Tổng chi tiêu của lính Mỹ và Đồng Minh cũng đạt con số tương ứng. Xét theo tỷ giá năm 2018, tổng viện trợ và tiêu dùng từ Mỹ và Đồng Minh đạt tới con số 145 tỷ USD. Đây là con số viện trợ kinh tế cao nhất của Hoa Kỳ so với bất cứ nước nào khác trên thế giới kể từ sau Chiến tranh thế giới thứ hai.
- Đến cuối năm 1974, người Hoa kiểm soát hơn 80% các cơ sở sản xuất của các ngành công nghiệp thực phẩm, dệt may, hóa chất, luyện kim, điện... và gần như đạt được độc quyền thương mại: 100% bán buôn, hơn 50% bán lẻ và 90% xuất nhập khẩu.
2. Dân Hàn Quốc, Singapore, Thái Lan phải đến làm thuê tại miền nam Việt Nam? ĐÚNG NHƯNG MÀ
- Điều đó là chính xác, nhưng là đánh thuê.
- Với GDP ít ỏi, chiến tranh liên miên và nền sản xuất cực thấp, VNCH không thể tuyển các lao động từ các quốc gia khác.
- Cụm từ "làm thuê" được các lính Mỹ và tướng lĩnh quân đội Sài Gòn cao cấp chỉ quân đội các quốc gia đồng minh đánh thuê theo dạng "quốc tế viện trợ". Binh lính, chuyên gia và người dân các nước đồng minh sang Việt Nam làm với tư cách hỗ trợ VNCH nhưng VNCH không hề chi trả lương mà đều do chính quyền các quốc gia hỗ trợ. Và rõ ràng điều đó chứng tỏ rằng luận điệu các nước khác sang làm thuê cho VNCH là sai lệch hoàn toàn.
- GDP đầu người thời điểm 1965 - 1975 của VNCH thuộc dạng thấp nhất nhì châu Á, thấp hơn cả các quốc gia có chung đường biên giới đất liền hay biển.
3. Kinh tế VNCH gấp nhiều lần VNDCCH? SAI HOÀN TOÀN
- Trước tiên, viện trợ của VNDCCH vào khoảng 7 tỷ, tổng chi tiêu của binh lính và chuyên gia các nước CNXH là gần như không có. Con số này chỉ bằng 1/3 so với VNCH như đã nêu ở trên.
- Kinh tế VNDCCH mạnh ở khai khoáng, sản xuất thực phẩm và dệt may. Tính tổng giai đoạn 1955-1975 thì giá trị tổng sản lượng công nghiệp năm 1975 tăng gấp 16,6 lần năm 1955, bình quân tăng mỗi năm 14,7%. Hầu hết các sản phẩm công nghiệp tính bình quân đầu người năm 1975 đã đạt mức cao hơn nhiều so với năm 1955. Ở cùng kỳ thời điểm này, các chỉ số của VNCH đều giảm.
- Tổng GDP Bắc Việt Nam đã vượt Nam Việt Nam từ năm 1970, thậm chí giai đoạn này, Mỹ tăng cường viện trợ khá nhiều nhưng kinh tế VNCH vẫn thua sút nghiêm trọng.
- Tổng GDP 1972 như sau: VNCH 9,1 tỷ USD, con số này ở VNDCCH là 11,3 tỷ USD. Và đến năm 1975, kinh tế VNCH luôn đi sau VNDCCH và mức thua kém luôn duy trì trên 1 tỷ USD, tương đương 10% trị giá GDP.
- Thời điểm huy hoàng nhất của kinh tế VNCH là giai đoạn 1960 - 1963, giai đoạn này kinh tế VNDCCH bị tàn phá sau cuộc chiến tranh chống Pháp ở Bắc VN, cộng thêm việc di dân đem theo tư liệu sản xuất lớn chưa từng có vào Nam. Nhưng giai đoạn này chấm dứt bởi sự kiện Đảo chính 1963 khiến Ngô Đình Diệm, Ngô Đình Nhu thiệt mạng.
- Năm 1966 - 1967, có thời điểm tổng GDP của miền Nam Việt Nam tăng đột biến. Điều này dễ hiểu vì trong 2 năm, tổng viện trợ của Mỹ đến VNCH tăng gấp 3 so với cùng năm trước đó (1965), từ 290 triệu USD lên đến khoảng 790 triệu USD. Năm 1967 là khoảng 680 triệu USD.
- Nhưng tại sao mức viện trợ duy trì đều khoảng 600 - 700 triệu đến giai đoạn 1973 mà kinh tế VNCH không bức lên được? Vì nền kinh tế bị bao cấp, tham nhung và bị lũng đoạn vào tay người Hoa hết. Và sau khi Mỹ ngưng viện trợ, nền kinh tế VNCH lao dốc không phanh sau năm 1973.
Tiểu kết:
- Luận điệu kinh tế VNCH chỉ sau Nhật, đứng thứ 2 châu Á và người Hàn, người Thái sang Việt Nam là sai hoàn toàn và được chính Ngân hàng Thế giới phủ định qua biện chứng GDP đầu người và tổng mức GDP.
- Luận điệu kinh tế VNCH gấp nhiều lần VNDCCH cũng không chính xác.
- Luận điệu nếu VNCH được phát triển sẽ nhanh chóng vượt Hàn Quốc, Thái Lan cũng không chính xác khi chưa từng có bất cứ 1 thời điểm nào trong lịch sử VNCH vượt lên được Indonesia, Philippin hay Thái Lan chứ chưa dám so với Đài Loan hay Hàn Quốc.
- Luận điệu "người đi bộ giải phóng người đi ô tô" cũng sai hoàn toàn vì bản thân GDP 2 miền đã chứng minh. Không có sự quá khác biệt, thậm chí GDP 2 miền tiệm cận nhau. Sang 1973 trở đi, GDP của VNCH luôn thua so với VNDCCH.
#tifosi
Nguồn tham khảo (Không dẫn link, các bạn có thể google đúng tên tư liệu bên dưới, tìm ra số trang sẽ thấy, mình hạn chế chia sẻ các trang nào mà fb có thể quét vi phạm tiêu chuẩn cộng đồng)
1. Economic growth around the world from ancient times to the present day: Statistical Tables, Phần 1. A.G. Vinogradov. WP IPGEB. Trang 88-89
2. International Socialist Review Issue 33, January–February 2004. From the overthrow of Diem to the Tet Offensive. Vietnam: The war the U.S. lost
3. DIALECTICS OF URBAN PROPOSALS FOR THE SAIGON METROPOLITAN AREA. P.14
4. Economic Divergence in East Asia: New Benchmark Estimates of Levels of Wages and GDP, 1913-1970. Jean-Pascal Bassino and Pierre van der Eng. P 12
5. Andrew A. Wiest, The Vietnam War, 1956-1975, 2002, Osprey Publishing, tr. 80
6. Development Centre Studies: The World Economy: A Millennial Perspective, Angus Maddison, OECD, Paris 2001, ISBN 92-64-18998-X
7. DIALECTICS OF URBAN PROPOSALS FOR THE SAIGON METROPOLITAN AREA. P.109
8. Encyclopedia of The Vietnam War (New York: Simon & Schuster McMillan: 1996)
9. VIELE WERDEN HIER MILLIONÄRE“ - DER SPIEGEL 4/4/1968
10. Ngoài ra còn các số liệu của Ngân Hàng Thế Giới.
「international socialist review」的推薦目錄:
international socialist review 在 吳文遠 Avery Ng Facebook 的精選貼文
【中大學生報 9月號 佔中專題】
不在沉默中爆發 就在沉默中滅亡——論罷課的必要
文: 青山明月
"But as things are, the war of the sword and the war of the pens is perpetual" – Thomas Hobbes, De Cive
多年以後,我們會想起2014年9月這個時刻。
儘管我們未必願意承認,但佔領中環──當下爭取代議民主的運動──正在失去其僅有的動量。自佔中宣佈有80萬人投票支持以後,中共以及香港的統治階層就開始組織其龐大的反動員。現在,已有150萬人參與「反佔中」的簽名,25多萬的人參與「反佔中」遊行。無論是這個龐大的數字,還是那些遍佈全港的街站,以及各大傳媒持續不斷的報導,均將反佔中的運動推到群眾眼前。
這些數字大概有水份,也確實有很多報導指不少「反佔中」的支持者是「收錢做事」。但就算數字打上一個折頭,我們依然無法否認,仍有大量群眾反對佔中這個運動。這些反宣傳是如此鋪天蓋地,而佔中在這段時間偏偏不打算作甚麼迎撃。試想像一些對佔中同情的普通市民,即使他們認同這相當陌生的運動,這一兩個月以來,也很難不感到頹敗。
如果事情順著發生下去,我們到底可以看到甚麼結局?統治階層不可能在這樣的情況下放棄甚麼,佔中三子要麼勉強發起佔領,但在這樣的形勢下士氣下,參與人數實在成疑,能堅持的就更堪憂慮;要麼則是接受一個自以為體面的結束,認定「某程度的篩選」也是符合國際標準,或認為這是階段性的成果之類。
事實上,這根本就是一場慘敗。「佔領中環」歷了一年有餘,弄得風風火火,假若到最後,還是連甚麼重大讓步也拿不到,那我們唯一能肯定的結果,就是一大群更加冷漠、更加挫敗的香港市民。而統治階級對香港的管治,將會更加牢固。
這就是成王敗寇。
容我再提一次,現在就是這麼一個時刻。
當下運動的問題
我們首先要理解,為甚麼事情會到了這樣的地步,才有望扭轉局面。一直以來,佔中與泛民都是在溫和與溫和之間遊走。一方面,他們希冀統治階層會在壓力下放出普選;另一方面,卻又極其不願真正觸動中共的神經,只願稍稍施壓。比如,你從不會見到佔中三子發表任何強硬的言論,主動威脅佔領;你大概不曾聽過他們大聲說出佔領的好處,鼓勵市民行動,激起士氣之類;又比如除了一兩次的「演練」,也就再沒有任何動向顯示佔領是如箭在弦。大部份市民都沒有感受到,那種山雨欲來的感覺。
實際上,他們對於「對抗」有著先天的迴避,所以說了佔中這麼久,總沒見到甚麼真正的威脅。然則,沒有真正的威脅與反抗,根本就沒有任何談判的空間可言。佔中領導層(以及某程度上不少泛民黨派)那種對溫和近乎拜物的思維,才是一切問題的緣由。
故此,我們必須將運動帶回更具抗爭性的道路上,勇於與統治階級對抗,才有機會爭取到任何有意義的東西。激進不是亂來,而是代表著決心與勇氣。
然而,激進也要有理性與戰略。要令運動轉向,也不是可以一蹴而就。現在反佔中勢頭正勁,大眾市民也不會有太大信心行動。在這個時候,我們需要的,是一點火星,一個新的戰場。
所以才有罷課的說法。
有關罷課的種種
在香港,即使我們勉強將前年反國教的「四小時罷課」計算在內,罷課也是鮮有的事。在國外,這也不是一種最常見的抗爭方式。簡而言之,就是問題太嚴重了,大部份學生(主要是大學生,但也有中學生的)長期拒絕上課,然後公開集合到公共地方,或是聚集在校園,向當權者施壓。
與傳統的遊行示威不同,罷課不是我們在假日走出來表達訴求。歷史上的罷課,短則歷時一至兩星期,久則長達半年以上。罷課要象徵的,是要打破既有的社會秩序來作出控訴。罷課,就是要向當權者說,我們作為學生,已不能夠容忍當下社會的既有狀態了;我們實在不能如常一樣上課,要從既有的生活常規中走出來,參與抗爭。
這裡代表著的,是更多的承擔與決心。
罷課實際對政府的壓力不容小覷。如果政府無法盡快處理罷課危機致使罷課太久,大學的運作就面對相當麻煩的行政問題(例如復課後,會有太多學生需要修讀某學分),更甚者會有大量學生不能準時畢業,中高端勞動市場會有相當壓力。這對整個社會經濟均造成衝擊。
當然,與全國罷工真正停止社會運作相比,罷課的意義還是象徵性的,標誌社會的失序。但歷史上罷課所扮演的重要角色,正是以這種象徵燃點起抗爭的火炬──罷課是要向社會吶喊,期望社會大眾會因此而起。當市民看到,連學生也開始不上課,必須要當權者即時回應問題的時候,大眾市民也更容易感受到別樣的氣氛,更容易從既有的生活常規中走出來,對當下社會問題作出反思,以致組織更大規模的行動。
最著名的,自然是1968年的法國學運,這場運動最初由近20000個學生罷課開始,最後有近100萬人在巴黎示威,近2/3的法國工人(1000萬人)罷工,當時的總統戴高樂一度要逃離法國。近年也不是沒有類似的行動。智利學生在2011的時候,發動近半年的全國罷課,由最初只抗議教育制度不平等,直至到後來,大量市民和工人參與抗爭,將議題拉闊至改革退休金,要求銅礦國營化等重大社會議題,到最後甚至動搖整個政府以至代議民主制度的合法性。這種由學生帶頭,然後演變至「學生-工人」、或「學生-市民」的聯合運動,在歷史上屢見不鮮。
我們責無旁貸
事實上,在當下的香港,沒有比由我們帶頭更為合理的了。這不是甚麼自抬身價,而是我們需要付出的是最少──罷工者往往會被解僱,參與激進運動更是有機會被捕,而我們卻總被某些莫明的學生光環抬高著、保護著。再者,要說對民主的理解,要說讀得書多,大學生們對民主運動難道不是最責無旁貸?難道真的是仗義每多屠狗輩,負心多是讀書人?
現在,統治階層的反動員一片燎原之勢,佔中領導層無意對抗,社會上不少人覺得難以爭取到無篩選的代議民主,在這個時刻,如果我們學生不站出來,還又有誰可以站出來?因著工會勢力的疲弱,我們大概無法如某些國家民眾一樣,可以挑動起大型罷工以作對抗。但如果我們真的成功組織起罷課,這大可重新喚起貧苦大眾的勇氣,為支持代議民主運動的港人打下強心針。就實際運動情況,我們若以罷課作牽頭,激起社會情緒,那當氣氛累積到某個地步的時候,就直接發動佔領,號召市民一起參加──這總比現在佔中三子勉強發動好得多。統治階層也會知道,我們不只是嘴上說說而已。唯有反撃,作真正的對抗,權貴們才會正視我們的訴求。
實際操作
當然,要發動罷課一點也不簡單。首先,同學們大概比社會大眾更傾向於行動,但以現時的社會氣氛,要大量同學認同一個全新的抗爭形式,還要付出相當時間,放棄一定課業,實在是不容易。故此,在人大公佈其報告以後,眾多學生會就必須發動大量的宣傳與組織工作──不止是發發傳單或網上轉張圖──而是真正需要向同學解釋罷課的種種,由形勢、理念、行進、到其效果都不能少。另一方面,與平常不同,罷課的宣傳不能只是由院校學生會的十數個同學(如不是更少)自行宣傳──這些組織工作必須滲透到底層的學生組織,諸如系會、宿生會之類,更要鼓勵同學真正自發。觀乎歷史上所有的罷課運動,總是充斥著這種根莖式的組織方式。罷課不是請客吃飯,需要同學真正付出,不能只靠簡單口號來組織,而是需要更強的關係連結與氣氛,系會與宿生會的日常性在這裡就能起無可代替的作用。
更深刻的理解、更激進的抗爭、有別於以往的宣傳與組織方式、對同學更苛刻的要求──這些都是罷課需要踰越的難關。
不在沉默中爆發 就在沉默中滅亡
大家自然可以輕易點出諸多問題:這樣的做法不「實際」──到底有否足夠的時間作宣傳組織?又或這樣的做法太「激進」──同學或市民大眾不會接受,會據之而行動的說法更是無從說起;統治階層也不會放手,諸如此類。這些都是相當嚴肅的問題,怎樣真正和群眾溝通,讓他們真正理解接受,怎樣把握時機,如何向當權者施壓──這些都是應該正視的。然則,我們應該首先叩問的是,除了接受失敗,我們還可以做甚麼?
多年以後,我們會想起2014年9月這個時刻。
──────────────────────
延伸閱讀:
有關法國六八學運,坊間有大量文章書藉談及,最簡單的可由維基百科開始看起(見條目May 1968 events in France);有關智利的運動,可見Jeffery R. Webber, Chile’s New Left, International Socialist Review
如欲理解更多關於罷課的資訊,中大學生報與中大左翼學會,將於九月中聯合出版罷課特刊,各位同學敬請留意。
【9月號 電子版:http://issuu.com/cuspcusp/docs/sep_issuu?e=12243548/9149516】