ĐƯỜNG TỚI BERLIN MARATHON (p3)
Ngày 25/9, vào hai tiếng trước khi ra sân bay, một cậu shipper gõ cửa. Cậu ấy mang cho tôi chiếc Garmin Fenix 6S mới cứng, còn nguyên trong hộp và tem bảo hành của FPT shop.
Đây là cái đồng hồ đắt tiền nhất mà tôi từng có! Là món quà chạy bộ lớn nhất mà tôi được tặng. Là một độc giả trên trang gửi thẳng từ fanpage Trang Hạ tới cửa nhà tôi ngay trước lúc tôi đi chạy giải Berlin Marathon!
Tôi chỉ biết nói cảm ơn, rồi vội vã cắm sạc điện cho máy nối với laptop. Có bao nhiêu câu hỏi hiện ra trên màn hình, tôi đều bấm Yes hết! Không còn có cả thời gian để đọc thông báo!
Mọi thứ nhanh như giấc mơ. Ngày 10/9, vào lúc tuyệt vọng, tôi tự nhiên sực nhớ ra agency năm ngoái đã làm visa Mỹ miễn phí cho mình. Tôi thận trọng gọi một cú điện thoại cho chị Thảo, giám đốc của Sun Asia Travel ở 9B Dã Tượng. Tôi nói, tôi không xin được visa đi Đức, có giấy tờ này thì thiếu giấy tờ kia, vợ có thể đi thì chồng chưa chắc. Giờ làm sao để xin 2 vợ chồng visa đi châu Âu gấp, tôi xin phép được trả phí dịch vụ visa năm nay! Chị Thảo trả lời, không sao đâu, chị có giấy tờ gì mail cho em để em xem. Sau đó chị mang qua công ty nhé!
Thảo làm một việc. Đó là bỏ hết mọi hồ sơ visa tôi chuẩn bị đi. Bỏ tờ thông báo BTC giải Berlin Marathon đồng ý cho tôi chạy. Bỏ lịch trình đi Đức tôi làm sẵn. Bỏ hết các giấy tờ nhân thân, các bài báo, các chứng minh tôi đã làm dự án văn hóa Đức và Việt Nam, nói chung bỏ hết vì không còn đủ 15 ngày làm visa Đức.
Rồi bạn làm visa Pháp du lịch 3 nước 14 ngày cho hai vợ chồng. Thế thôi! Chỉ vài ngày sau, chúng tôi có visa đi châu Âu trong tay, phí dịch vụ chỉ 50 USD/ người. Tôi gần như thảng thốt, hóa ra thứ ghê gớm đau khổ, vật lộn, dằn vặt của mình, vào tay người khác chỉ búng ngón tay là xong?
Đúng là những gì cần chuyên nghiệp hãy để vào tay những người chuyên nghiệp!
Và tôi quyết định để Garmin Fenix 5 Sapphire ở lại Hà Nội, mang theo em Garmin 6S lên đường. Phiên bản chuyên nghiệp nhất mà tôi biết sẽ dùng để ghi track-log giải Berlin Marathon của tôi!
Pin Garmin Fenix 6S sạc cực nhanh chỉ trong vài chục phút, so với 2 chiếc Garmin cũ tôi dùng suốt 4 năm thì đúng là một trời một vực. Dây đeo rất nhẹ, và ngắn hơn phiên bản Fenix 5 khiến lúc đánh tay không bị vướng bởi đầu dây, thật tuyệt vời với một người cổ tay mảnh mai như tôi! Khi đi tới Dubai thì tôi đã quả quyết với ông xã, em biết vì sao nó đắt rồi anh! Đeo suốt chục tiếng đồng hồ nhưng tay em không hề bị dị ứng dây! Mảnh, nhẹ, sang trọng, cá tính, màn hình đẹp, em biết lấy gì cảm ơn độc giả của em?
Sáng sớm ngày race, chúng tôi đi xe bus rồi tàu điện ngầm tới điểm xuất phát. Trời lạnh, gió thông thốc, mưa từng đợt nhỏ. Ngồi trên xe bus, tôi giải thích cho cô bé Vy dẫn đường lý do, vì sao tôi phải mặc đồ cũ, đi giày cũ, cự tuyệt đồ ăn đồ uống mới, giày tất mới khi thi chạy Marathon. Là bởi những thứ mới là lý do phổ biến của những người chạy bị thất bại: Có người chạy được 100km nhưng dừng lại chỉ vì… đôi tất nhãn hiệu cũ nhưng mới mua. Có anh kiệt sức giữa đường vì uống và nạp năng lượng sai cách bởi thứ được tiếp ở bàn tiếp nước.
Đang nói, bỗng nhiên tôi lặng đi. Tôi quên mất là mình đang đeo một cái đồng hồ Garmin 6S mới tinh, chưa xài lần nào cho một giải quan trọng. Trời ơi, cuống quýt tôi bật thử các chức năng, bấm thử đo đường, save thử thông tin. Tôi vội vã bật bluetooth điện thoại để đồng hồ sync dữ liệu với điện thoại, nhưng còn bản đồ chưa upload, phần mềm chưa update, máy chưa cài đặt cho tương thích, vô số thứ tôi không hề chuẩn bị!
Không ngờ Garmin Fenix 6S sau khi kết nối bluetooth với điện thoại thì chỉ mất có hơn 1 giây để đồng bộ dữ liệu track-log tôi vừa ghi thử! Ủa, Sapphire 5 của tôi cũng phải mất cả phút mới sync xong workout cơ mà? Bản đồ máy tự động cập nhật từ lúc nào, có lẽ ngay lúc tôi cắm sạc đồng hồ tại Hà Nội, dữ liệu và bản đồ đã được update xong và cực nhanh.
Chỉ mất vài giây để Garmin Fenix 6S kết nối hoàn toàn với điện thoại của tôi, và chạy như một chiếc đồng hồ đã xử lý xong mọi yêu cầu của đồng hồ mới. Hú hồn hú vía! Quả thực, so với các dòng cũ, Garmin 6 đã tăng cỡ màn hình, dây ngắn lại và chất liệu cực tốt, mỏng đi, chipset thay đổi khiến tốc độ xử lý công việc của Garmin nhanh phi mã, không biết dùng từ gì để miêu tả.
Cảm ơn chị Hồng, bạn Chi, chị Oanh, anh Hiếu, chị Thảo, những người đứng hoàn toàn ở phía sau nhưng làm nên cuộc chạy nhiều thổn thức của tôi, mà chiếc medal Berlin Marathon quá nặng ân tình người, lòng tốt giữa những người gặp nhau trên mạng nhiều hơn ngoài đời!
Tôi mong một lần nào đó, quay lại Berlin, chiếc Garmin của tôi sẽ ghi track-log tôi đạp xe quanh thành phố rộng lớn này trong một hai ngày! Chả hiểu sao, tôi nghĩ mình sẽ phấn đấu để quay trở lại đây trước khi tôi già đi!
P/S: Tại Đức, ông xã ở nhà bạn ông xã, tôi ở nhà bạn tôi, thỉnh thoảng gặp nhau là lại gây sự, thậm chí chẳng ăn chung bữa ăn Đức nào cả. Kết quả, tôi chẳng có after race party dù khao khát có một bữa no, cứ mong có một giải nào đó ở nước ngoài, sau khi chạy về, sẽ tới một quán, mỗi người gọi một đĩa thức ăn thịnh soạn và hợp khẩu vị, hoặc một ly bia ướp lạnh.
Nhưng tôi cũng chẳng buồn. Được chạy, được lang thang dọc những con đường thủ đô nước Đức, qua những công viên, phố nhỏ, tiệm sách, quán cà phê, bến tàu, một mình giã từ mùa thu đã là quá đủ!
Tôi nào còn mong hạnh phúc lớn hơn trong mỗi ngày tôi sống.
#GarminVietnam #TeamGarmin
#Fenix6series #runMAMArun
同時也有10000部Youtube影片,追蹤數超過2,910的網紅コバにゃんチャンネル,也在其Youtube影片中提到,...
runmamarun 在 Trang Hạ Facebook 的最佳解答
ĐƯỜNG TỚI BERLIN MARATHON (p2)
Trước khi tới Berlin, tôi có một học phần tên gọi là thất bại!
Nhưng bi kịch là chính tôi lại không hề biết, tôi trở thành một kẻ chạy bộ đã bị cuộc đua marathon bỏ lại phía sau!
Tháng 8/2017, khi lần đầu tiên trong đời về đích cự ly 42,2km tại Manulife Đà Nẵng International Marathon, tôi sung sướng vô tận! Tuy về muộn gần 3 phút, nhưng tình nguyện viên vẫn đeo cho tôi tấm medal Full Marathon quý giá. Cánh cổng đóng lại sau lưng tôi, chặn tất cả những vận động viên chạy chậm bị lố giờ. Lúc đó tôi vẫn nghĩ rằng, medal đã là chứng nhận về đích chính thức của một vận động viên chạy bền sức.
Ngay vào giây phút đó, tôi nghĩ tới việc, mình phải quyết tâm chinh phục Boston Marathon. Tôi hoàn toàn dành toàn bộ tâm trí cho cuộc đua kéo dài 8 tháng từ Đà Nẵng tới Mỹ. Mà không hề nhận ra, tôi đã DNF.
Tháng 9/2018, sau khi đã chạy nhiều giải Full Marathon ở cả trong nước và quốc tế, tôi DNF cự ly 70km Vietnam Mountain Marathon ở Sapa. Trên chuyến xe về Hà Nội, đêm ấy tôi đã khóc cay đắng. Lần đầu tiên trong đời nếm trải cảm giác thua cuộc. Càng tức giận hơn khi mình tuân thủ yêu cầu của Ban tổ chức dừng lại ở km thứ 43 dù còn thời gian, thì những người đạp giờ về đích vẫn lãnh medal bình thường. Biết thế, mình cũng cố chấp, cưỡng cầu như họ!
Một người bạn tôi an ủi: Chiếc medal chả chứng minh điều gì! Những kẻ DNF vẫn vĩnh viễn là DNF, dù họ tròng huy chương lên cả cổ lẫn facebook. Còn thành tích của một người chạy, nó nằm ở track-log, ở Garmin trên cổ tay, ở bảng thành tích trên mạng!
Tôi tưởng tim tôi rụng ra ngoài khi nhận ra, VMM70 không phải lần đầu tôi DNF. Tôi đã DNF cách đấy một năm ở Đà Nẵng. Và trong bóng tối, tôi không thèm lau nước mắt mà bật cười sặc sụa! Thì ra lần đầu thực sự được công nhận marathoner của tôi lại là tại Đài Loan, giải Gorge Taroko Marathon, tháng 11/2017.
Ôi một người đàn bà chạy marathon mà hẳn một năm sau mới biết mình bị DNF!
Trong lúc cười, tôi bật cái Garmin của tôi trong bóng tối và lần lượt xóa hết những PR của tôi trong quá khứ, chỉ để lại PR của Boston Marathon, FM 5h17’. Tôi nghĩ rằng, hình như sau khi làm quen với thất bại, tôi đã trở thành một người khác. DNF không phải chỉ là Did Not Finish! Mà thực ra, khi DNF ở vạch đích, dù chỉ về muộn 3 phút thôi, tôi đã không được BTC công nhận. Nhưng điều đó chả có nghĩa lý gì. Vì cái Garmin của tôi đã chứng nhận, tôi về đích, tôi đã Finish với bản thân! Tôi đã chạy hết 42.2km thậm chí hơn. Vậy dù BTC không công nhận, tôi vẫn thực sự là một marathoner sau khi kết thúc cuộc đua!
Vì vậy, sau khi bật cười vì tin DNF tới muộn, tôi lau sạch nước mắt trong bóng tối. Chẳng có gì phải buồn, khi tôi vẫn có được những gì tôi có!
Hình như chạy bộ là thứ duy nhất khiến tôi rơi nước mắt trong suốt mấy năm qua! Cảm xúc trở nên tràn đầy và mẫn cảm hơn về những thứ được và mất trong mỗi sự kiện. Có một giai đoạn, tôi luôn xóa track-log chạy bộ mỗi buổi của mình trên đồng hồ. Tôi luôn tự hỏi, vì sao phải có Garmin và track-log trong khi tôi có thể tự chứng thực cho bản thân, hôm nay tôi có luyện tập? Tôi ghét sự lệ thuộc vào công cụ, tôi tự chứng nhận cho bản thân tôi là đủ.
Thời gian cực đoan ấy kéo dài khoảng 16 tuần. Đúng bằng một bài tập cự ly chạy dài. Một buổi trưa, ăn trưa tại quán ăn Ý, bạn Đức Đặng vừa săm soi cái Garmin của tôi vừa nói:
- Có những siêu nhân, cả đời chẳng cần số đo tốc độ nào cũng chạy xuyên từ quốc gia này sang kỷ lục khác! Tuy nhiên một người bình thường xóa track-log chỉ khiến cho huấn luyện viên chẳng biết chị là ai, và chị cũng chẳng biết chị là ai!
Sau này, tôi không bao giờ xóa các bài tập chạy bộ của bản thân nữa. Không giả vờ quên đồng hồ ở nhà. Luôn nhớ bấm giờ khi chạy xong. Chăm chỉ mỗi tháng đôi lần xem lại toàn bộ những bản ghi luyện tập của Garmin trên mạng.
Đồng hồ thông minh cho ta biết nhịp tim, điều chỉnh tốc độ khi chạy, khối lượng luyện tập mỗi tháng, hay chỉ là xem giờ khi đang chạy bộ. Nhưng nếu bạn là một người luôn lang thang từ thái cực này sang thái cực khác như tôi, bạn sẽ mắc căn bệnh nhìn đồng hồ liên tục!
Vào một ngày rong chơi giữa các giải đấu, ông xã nhà tôi đi uống rượu về khuya. Tôi đứng ở cầu thang, chống nạnh nhìn chồng, mặt cau lại định mắng. Sáng mai 2h30 sáng tôi đã phải dậy để đi xuất phát giải Long Biên Marathon, mà giờ này chưa cho vợ con ngủ là sao???
Ông xã xệ nhà tôi kiếm chuyện làm quà, nhìn vợ cười cầu tài:
- Bố có định uống rượu say đâu! Nhưng hôm nay vui quá, vì có một anh bạn cũ ở Đức về chơi. Anh ấy bảo, nếu hai vợ chồng sang Berlin chơi, thì anh ấy cho ở nhờ vài hôm!
- Thật không?
- Thật, bố nói điêu làm gì! Anh bạn bảo là, cứ sang, anh ấy lo cho hết!
Tôi thuận miệng bảo, đấy nhé, tại bạn anh nhé! Em đi xem thử xem họ có cho em chạy giải Berlin Marathon hay không!
Đó là lần đầu tiên tôi online vào website Berlin Marathon. Đêm trước của Long Biên Marathon 2018. Tôi lúc đó mới biết, họ cho rút thăm để chạy. Và thật may mắn, tình cờ là chỉ còn vài ngày nữa, đợt rút thăm sẽ hết. Tôi gửi mail đăng ký thử!
Sáng hôm sau, ở vạch xuất phát, cứ vớ được ai là tôi lại mời mọc quyết liệt: “Này, Berlin Marathon đang cho mở đăng ký chạy đấy, còn vài ngày thôi, lên đăng ký đi, biết đâu lại trúng?”. Trong số gần 30 vận động viên tôi sán lại mời chào, hình như chẳng ai đăng ký, vì chẳng thấy ai trúng!
Thế nhưng thần may mắn lại chọn tôi, hình như vì tôi đã cố dắt tay người khác tới chỗ thần.
Anh bạn Berlin kia biến mất. Cho tới hôm nay, tôi không biết anh ta là ai. Hay chỉ là một câu chuyện làm quà của một anh chồng thích cà khịa vợ nhưng lại không muốn bị vợ mắng vốn. Nhưng nếu ông xã không uống rượu, có lẽ Berlin Marathon không tới gần tôi đến thế!
Gần tới mức, tôi phát rồ lên vì không có tiền làm sao đi? Không có hồ sơ làm sao xin visa? Vào ngày 2/9 năm nay, cả nước đều ăn mừng nhưng tôi trong đáy sâu của sự tuyệt vọng. Berlin Marathon diễn ra 29/9 gần như 80% tuột khỏi tay tôi. Chứng minh tài chính thì phải nhờ một người chị cực kỳ tốt bụng giúp đỡ, nhưng vì là tiền vay nên chúng tôi không thể dùng để chi tiêu. Tiền đâu để hai vợ chồng đi quanh châu Âu, vòng qua Pháp? Làm thế nào để xin được visa Đức sau khi tôi mấy lần làm sai hồ sơ, đọc sai yêu cầu của Sứ quán? Ngay cả bên tư vấn visa cũng nói, khả năng tôi đi được là cao, còn ông xã thì khó mà họ cho cả hai vợ chồng lấy visa Đức! Cánh cửa đi ngày càng hẹp. Chỉ còn 15 ngày, hay là đành buông xuôi?
Tháng tư năm nay, vì chấn thương và trễ visa Mỹ, tôi đã bỏ phí hai chuyến du đấu tại bờ Tây nước Mỹ. Toàn bộ khoản tiền vé máy bay nhiều chặng, phí đăng ký bib, rồi phí visa hai người đã tốn bao nhiêu tiền. Việc mất trắng khoản lớn mà không đi chạy được khiến ông xã xệ nhà tôi trở nên khó tính hơn bao giờ hết.
Sau chuyến du đấu Nhật thất bại trở về, ông xã gần như không đồng tình cho tôi tiếp tục chạy bộ.
Giờ đây, trong gia đình, tôi mới trở thành người hay phải kiếm chuyện làm quà, hay phải vuốt ve cơn giận dỗi, hay phải xuống nước năn nỉ.
Nhưng tôi không bỏ được chạy bộ, dù mất tiền, dù thất bại giải đấu. Đi Berlin Marathon là giấc mơ bao năm, tôi biết làm sao đây?
Một tuần nữa lại trôi qua, không một tia hy vọng về visa Đức, tôi gần như thấy 90% hai chữ DNS – Did Not Start hiện ra trong đầu. Hay vứt ông xã lại, một mình tôi lên đường, nhẹ gánh khỏi những cơn nóng lạnh của gia đình?
Nhưng nếu trong đời chỉ có một lần được chạy Berlin Marathon, tôi muốn đi cùng chồng tôi!
#GarminVietnam #TeamGarmin
#Fenix6series
#runMAMArun
runmamarun 在 Trang Hạ Facebook 的最佳貼文
ĐƯỜNG TỚI BERLIN MARATHON (p1)
Tôi chỉ là một người mới tập chạy bộ không lâu, cao tuổi, chậm và tự tập luyện thất thường. Tôi không hề biết rằng con đường tới Berlin Marathon của cuộc đời tôi đã mất tròn 4 năm, phải đi vòng qua Boston Marathon 2018 và còn bị chặn lại tại Tokyo Marathon 2019, khiến tôi cứ tưởng cả đời mình, mình sẽ không bao giờ tới được Berlin!
Nhưng hạnh phúc sao, vào chiều tối ngày 29/9/2019, cuối cùng tôi đã làm được điều ấy, hoàn thành một trong những chuyến đi vĩ đại và khó khăn nhất của tôi cho tới thời điểm này. Việc tham dự 3 trong số 6 giải marathon nổi tiếng nhất thế giới trong hệ thống Abbott Major cũng là một tài sản mà tôi không bao giờ tin mình sẽ đạt được, khi bắt đầu buổi chạy 10 km đầu tiên, bên cạnh người dẫn chạy là bạn Lê Thanh Bình, bằng đôi giày Salomon cũng do bạn Bình tặng!
BỨC ẢNH CỐ CHẤP
Ngày này đúng 4 năm trước, tôi ngẫu nhiên nhìn thấy bức ảnh này.
Một trong những hình ảnh đẹp đẽ nhất tôi nhìn thấy từ một người đàn ông, đó là họ đang bất chấp thực tại để theo đuổi một thứ kiên trì trong tâm tưởng. Họ đang vận động, đang thay đổi, đang say mê, đang cố chấp và đang nỗ lực đi tới tương lai họ tự chọn. Chỉ những người chạy bộ mới biết bức ảnh này chứa những thông điệp gì.
Một ngày mưa, logo một giải marathon nổi tiếng hàng đầu thế giới, một sự kiện được hãng BMW tài trợ, tại Berlin, một vận động viên đang nạp năng lượng, chuối là đặc thù của mọi ngày thi việt dã. Và dáng ngồi bệt, ngồi xổm nhếch nhác ấy lại là một thứ vẻ đẹp mà chúng ta sẽ không bao giờ nhìn thấy nếu cuộc sống chỉ là lên xe xuống ngựa, lên xe máy, xuống đường đi ăn, lên gác đi ngủ, tìm đường vào siêu thị…
Thành phố là một mê cung kỳ lạ, tất cả những kẻ hài lòng với tiện nghi nhỏ mọn đều tìm thấy hạnh phúc họ muốn, mà không cần phải ngồi bệt xuống rào công viên trong một ngày mưa như người đàn ông kia! Và hóa ra, chạy bộ còn có thể bao gồm những khoảnh khắc ta không tự chủ được ngoại hình, nhưng ta biết những thứ vặt vãnh ấy không còn là thứ ta bận tâm tìm kiếm!
Chẳng hiểu vì sao, một bức ảnh từ Berlin Marathon năm 2015 đã quyến rũ tôi đến thế, như bị thôi miên. Tôi đã in bức ảnh này để lên trên bàn làm việc tại công sở. Người đàn bà ngồi trên tầng 15 cao ốc phố Hoàng Đạo Thúy, ngắm hàng nghìn lần vận động viên Đức rã rời sau ngày thi đấu tại Berlin.
Mãi sau tôi mới tìm ra thông tin của giải đấu Berlin Marathon. Nhưng tôi chỉ sưu tập nó vào trí óc và cảm giác. Tôi không bao giờ nghĩ rồi có một ngày tôi sẽ đến đó, thậm chí có thể mặc chiếc áo mưa đó, ngồi xuống hàng rào, trông còn có vẻ thảm hại hơn anh vận động viên này!
Vào lúc ấy, tôi mới chỉ chạy được 10km đường núi VMM Sapa, vừa đăng ký tham gia vào nhóm LDR – Long Distance Runners để học hỏi kiến thức chạy bộ. Tôi khi ấy còn rụt rè chưa bao giờ dám post bất cứ bài nào về chạy bộ của bản thân tại đây. Cho tận tới lúc tôi chạy xong Boston và rời bỏ diễn đàn LDR, tôi cũng vẫn không post track-log nào lên đây! Nhưng đó là một câu chuyện khác, chuyện buồn về chạy bộ!
Một ngày đẹp trời, tôi nói với một nick ẩn danh trên mạng:
- Anh bán cho tôi cái bib 5km của anh đi!
Cái bib giá 200k đồng ấy, chạy chui dưới tên một người khác, là viên gạch đầu tiên tôi lót đường đi tới Berlin mà tôi không hề biết! Tôi quá rụt rè, tự ti về bản thân, việc chạy dưới tên người khác đã giúp tôi che đậy được sự kém cỏi của một người mới bước vào chạy bộ đường dài. Sau này, chạy bộ dạy lại cho tôi một từ tiếng Hoa, đó là từ Không Lối Thoát. Người Đài Loan gọi chạy bộ là môn thể thao chỉ có đi, không có về. Chúng ta sẽ chạy bộ cho tới lúc cái chết đến. Không bao giờ từ bỏ!
Tất cả những kẻ từ bỏ đều chỉ là những kẻ giả bộ. Bạn có thể rời đường chạy chứ chạy bộ không bao giờ rời khỏi tim bạn.
#GarminVietnam #TeamGarmin #Fenix6series
#runMAMArun